Friday, December 23, 2016

bad timing

seriously, my love life is cursed with bad timing. 

two years ago, I confessed to a guy on the exact date when he flew back to his country. the relationship was only going on thanks to the Internet and chatting applications. at the end of the relationship, when I called it quit, he said our relationship had been more of a long conversation rather than a relationship. 

it left a huge scar in my heart. it still hurts every now and then, when I think of everything we could have done and could have been. when I think of everything we have been through, and it was not just "a long conversation". 

but I guess, he has already moved on. I knew it, because this year, I did not receive any birthday email.

I should also stop sending him letters. 

the second one came two months before its end. it has not ended yet, but deep down inside we know it will. it feels like we are getting closer to a deadline in the next six weeks, and the thought of it terrifies me. I am scared to the point of being unable to deliver any confessions, because anything derived from such hasty action will only cause much more heartbreaks for both of us. 

but I know my feelings are reciprocated. 

"everything will be gone soon."

"probably not the way our hearts beat."

Monday, November 28, 2016

the little man

let me tell you the story of the little man.

the little man takes up many forms. a man. a woman. a boy. a girl. a human. sometimes a cloud of smoke. 


the little man drills and leaves pain, from left to right, back to front. 


the little man whispers - deadly whispers. sometimes its whispers turn into words scribbled on a dirty wall. words of anxiety and disappointment. criticism, harsh, cold, but true criticism.


the little man talks to me. the little man with its little voice talks to me. the little voice will take over any time if I lose my guard. I can endure noises, but I cannot endure the loudest silence that the little man creates. 


all I can say is that these days, the little man is slowly filling my mind with guilt, worries, exhaustion, and disappointment. 


so I blame the little man. 


then it blames me back.


and this vicious cycle begins again.




Saturday, October 15, 2016

đêm

mình thích khoảng thời gian này trong ngày, từ sau 12 giờ đêm tới gần sáng, khi não mình tê đi trong cái cảm giác nửa tỉnh nửa mê, khi xung quanh hoàn toàn yên lặng và tối tăm.

khi đó, mình không nghĩ gì cả. nói đúng hơn, những suy nghĩ sẽ tự động trôi qua đầu mình, từng thứ, từng chuyện một. 

mình mới thay đổi giao diện blog này và xóa đi một số bài mà mình không còn muốn để trên đây nữa. vô tình mình đọc lại bài viết về anh. 

không rõ là vô tình hay hữu ý, mà cả anh, cả Yadong, đều không nói chuyện lại với mình. điều này làm mình thấy buồn. mình vốn là đứa không muốn làm phiền người khác, nên nếu mình bắt chuyện mà họ không trả lời, mình sẽ im lặng. mình cũng có cái sĩ diện nhất định của bản thân chứ.

chưa kể hôm trước đọc lại On this day, hình như mình chia tay anh hai năm trước, trong mấy ngày này.

bảo mình không buồn tức là nói dối. 

gần đây mình lại càng nghĩ nhiều hơn về chuyện có nên đi Mỹ nữa hay không. mình sợ thật. không có tiền là một chuyện, nhưng mình sợ anh không còn là người như mình nghĩ. 

nhiều lúc mình vẫn nghĩ là anh vẫn còn quan tâm đến mình. nhưng nhiều lúc mình nghĩ mình thật viển vông quá mức. 

hai năm rồi mà hình như mình vẫn chưa vượt qua được chuyện này hoàn toàn. 

on Luciel, an old article on thoughtcatalog, and you

I still prefer Luciel to Saeyoung, or 707. Luciel is a pretty baptismal name.

so I finished the game a few weeks ago with a good ending with Luciel and no regret. not only does he unveil the whole story, but he is the smart character with a genuine heart, mature enough and joyful enough, despite being a bit cold and too protective at times (to the point of pushing people away from him for fear of hurting them, which is pretty much a dumb thought and somewhat annoyingly heartbreaking).

recently I have looked back on my week filled with sleeplessness and excitement and sadness of playing this game and realized that somehow Luciel was just like you. maybe that was the reason I picked him with no second thoughts.

I opened my secret folder of mushy articles on thoughtcatalog and clicked on one of them. I mean, as tough as I appear to be, sometimes I crave for comfort. comfort from “that special someone” seems to be an alien concept these days. I have not dated anyone in a long time. all have pretty much ended in crushes who did not reciprocate, and as strange as it may sound, I did not see any future with any of them whatsoever.

anyway back to the article. I bookmarked this one a year ago (here it is: http://goo.gl/Nd4WCP), when it came out on the site. I might be too shy to tell you, or even read to you, any line of it, but the author managed to steal the words from my mouth. and it still rings true after all this time.

I guess I will allow myself to lie down a bit longer and think of you a little bit more today. in this crazy world where we are all drowning in our own business, I wish I could take advantage of this headache to stay afloat for a while and allow myself to miss you again.

I miss you, I truly do.

Saturday, August 06, 2016

"the only grandparent"

my grandfather (my father's father) is the only grandparent I have left.

the only grandfather. the only one.

these days he is getting paler, probably due to the tumor that has never ceased to exist.

I know it is just a matter of time, but any terrible thought can bring me to tears in only a few seconds.


but again, for my parents, he is the only parent they have left.

they will feel worse than I will.

Tuesday, May 10, 2016

an old writing yet still rings true to this point

"mình ghét chia tay vì mình rất kém. mình có cảm giác khi mình có tình cảm với một ai đó, mình sẽ rất đau khổ nếu nó rạn nứt dần theo thời gian. và thực sự, với những con người này, mình không biết mình sẽ phải làm thế nào nữa. mình nói thật đấy.

thời gian là một thứ tồi tệ. nhưng mình phải đối mặt với nó. dù chỉ gặp mỗi một lần này trong đời, hay thêm thật nhiều nhiều lần nữa, mình vẫn đã có những ngày thật đáng nhớ.

cảm ơn và hi vọng trái đất nhỏ, chúng ta sẽ gặp lại. đừng quên nhau nhé."

Tuesday, March 15, 2016

Ngày mình gặp Royal Pirates

Ban đầu mình đã định viết tiếng Anh. Sau đó nghĩ lại thì mình đã nhắc nhở các bạn đủ nhiều về câu chuyện một-đứa-tóc-tai-xõa-xượi-điên-rồ-quẩy-lắc-có-khi-là-nhất-cái-Understage-hôm-đó nên thôi mình sẽ viết tiếng Việt. Với lại, mình có một bài tương tự về ONE OK ROCK. Cho nên, đây tạm gọi là một chuỗi bài viết đi.

Ngày 12 tháng 3 năm 2016 là ngày mình gặp Royal Pirates. Chính xác là chỉ mới 2 hôm trước thôi. Mình muốn viết về cả chuyến đi ở Seoul nhưng cái đó sẽ để một dịp khác. Giờ mình phải viết hết mọi thứ liên quan đến Royal Pirates đã.

Một chút về lịch sử đã, mọi chuyện bắt đầu khi mình xem After School Club mấy tháng trước và thấy Royal Pirates được mời làm khách. Xem After School Club trước giờ thi thoảng thấy anh James cao vc chồn rồi nhưng chả tò mò là ai đâu, ờ thì trai đẹp trai cao, chấm hết. Sau đó còn hay ngồi stream mấy chương trình ca nhạc bên Hàn, cũng thấy Royal Pirates lên diễn Run Away, nên dần dần có chút tò mò.

Thế xong có hôm nào đó rất chán nên ngồi xem thử Royal Pirates là ai, thì thấy ba anh trai cao ráo người Hàn bắn tiếng Anh tằng tằng. Mình là một đứa thích nghiên cứu và cực-kì-tò-mò, nên chỉ sau tiếng sét đùng đoàng hôm đó thì mình cũng chỉ mất 1-2 hôm để tìm hiểu hết về lịch sử của Royal Pirates và những câu chuyện đáng nhớ nhất. Dĩ nhiên mình không phải là đứa hâm mộ lâu năm nhưng mình khẳng định mình là một con người cuồng nhiệt. Khi mình thích cái gì thì từ cái thích lên cái cuồng là rất nhanh. Mình sẽ đọc đủ mọi thể loại phỏng vấn và nghe hết tất cả các bài hát có thể nghe được và xem hết tất cả những chương trình mà mình có thể hiểu được tiếng. Tới một thời điểm nào đó thì mình đã viết gì đó ở hai bài trên Facebook của Royal Pirates, và comment của mình về đôi dùi trống gãy của Sooyoon ở Nhật cùng với cái comment kêu ca chúng bây hãy tới Việt Nam đi của mình được like, bởi Facebook của Royal Pirates. Nếu mình không nhầm là đúng ngày 14 tháng 2 luôn. Bảo mình không điên hơn mới lạ ấy.

Sau đó Royal Pirates tuyên bố tổ chức concert vào ngày 12 tháng 3 năm 2016 ở Itaewon. Mình lừng chừng biết bao lâu, còn than thở trên Facebook của Royal Pirates là làm sao tao kịp làm visa để sang xem chúng mày bây giờ huhuhu...sau đó như kiểu ma xui quỷ khiến, mình đánh liều xin bố mẹ cho sang Hàn chơi. Dĩ nhiên mình có bạn bên đó và không chỉ sang để đu trai, nhưng đây là một câu chuyện khác. Không ngờ bố đồng ý, mẹ thì bảo "con tự quyết đi". Và mình đã quyết như vậy đó. Từ lúc bắt đầu làm hồ sơ tới lúc đi chưa đầy hai tuần. Thậm chí, đêm mình bay thì chiều mình mới có visa.

Sau một hồi loanh quanh ở Mangwon-dong và Cheongdam-dong để đi tìm cho ra đủ mấy cái công ty mà mình "thù oán" bao lâu nay, mình về nhà trọ ở Itaewon vào lúc 4 giờ 30 chiều với hai cẳng đau rã rời, ruột đói mềm và cổ khô cong queo vì từ đêm trước chưa được miếng gì vào bụng. Nhưng mình cũng lo chứ, chỉ 1 tiếng rưỡi nữa là show bắt đầu, không qua sớm thì đứng sau chết nhục mất. Thế là con điên trong mình lại cắm cúi đi bộ ra Understage mà không ăn không uống gì cả. Ra đó thấy bạn nào cũng to cao tóc vàng mắt xanh, mình đã thấy tâm hồn chết đi một nửa. Thế này các bạn mà điên rồ lên thì mình đứng sau chắc chẳng thấy cái mẹ gì mất.

May mà ông trời thương mình. Có một góc phía bên trái sân khấu vẫn có thể đứng được, loa ngay trước mặt và máy quay/máy chụp hình của Apple of the Eye cũng trước mặt mình luôn. Mình chẳng ngần ngại gì chen thẳng vào đó. Không hiểu sao các bạn có thể bỏ qua vị trí đẹp như vậy mặc dù góc chéo sân khấu, ở đó mình thấy James, Moon và Enik rất rõ, còn Sooyoon a.k.a anh người thương thì phải ngó ra một tí tẹo mới thấy được. Trước khi show bắt đầu thì dĩ nhiên nhạc của Royal Pirates được bật, và trong khi các bạn khác đang nói chuyện/ngó nghiêng/chụp hình/seo-phì thì mình đứng lắc lư và hát theo như một con phê thuốc. Lúc đấy mình thề là gáy mình nóng vãi cả chồn, quay ra thì thấy anh bảo vệ với anh chụp ảnh cứ nhìn nhìn kiểu kì thị con này chắc phê rồi mới đến đây...cơ mà kệ mọe các anh ô hô hô. Trước giờ diễn mình đã thấy cái sào cao m9 của Royal Pirates loáng thoáng ở ngoài cửa phòng chờ và mình không thể ngừng bản thân kêu lên một tiếng "oh my God it's James oh my God" khiến chị người Nhật bên cạnh cũng hốt hền quay ra nhìn.

6 giờ show bắt đầu thì quả đầu hồng chói lói của Sooyoon thò ra làm mình đếch thể thốt lên lời nào...Thú thực là mình không nhớ thứ tự bài hát đâu, nhưng có chơi hết các bài của 3:3, Drawing The Line, Love Toxic, Perfect (1D), Shout Out, See What I See, You, có 1 bài cuối mình không biết, chơi 1 bài tên là it burns với Yoon Do Hyun. Tới đoạn chơi Drawing The Line thì mỗi bạn mặc một bộ đồ hình con thú và Moon với bộ đồ con khủng long đã nói rằng, không, bộ đồ của anh là con rồng, làm mình thảng thốt hét lên "tf Moon that was a dinosaur". Enik mặc bộ đồ con ong vàng có hai cái cánh con con và mình công nhận ảnh dễ thương nhất mọe sân khấu khi đó luônnnnnn, chưa kể còn nhảy tưng tưng trên sân khấu nữa. Cơ mà chắc nóng quá nên hát hết một bài rồi lại cởi sạch ra hohoho.

Chẳng hiểu mấy bạn làm sao nhưng phần intro với phần mặc đồ thú cứ bật nhạc sàn lên nhảy rồi người ta đang phiêu thì tắt cái phụp làm cho đứa ở dưới này có chút bối rối...À quên mất ông James nhảy Sexy and I know it nhá...

Mình đang cố nhớ lại xem còn gì nữa. À solo stage, có Brad của Busker Busker tới tham gia phần của Sooyoon và hát bài của Busker Busker. Thú thực là mình không nghe nhạc Busker Busker nên mình chịu không hát theo được, nhưng nhạc đủ bốc và thêm nữa là hát về 막걸리 nên mình vẫn lắc như bình thường. Phần của James thì ảnh hát một bài gì đó mà douma mình thấy rất quen nhưng không thể nhớ ra là bài gì. Tóm lại, bài đó có một phần screamo rất hay mỗi tội thực tình mà nói thì giọng James không hét theo nổi như vậy. Dù sao mình cũng nhớ mang máng nội dung bài đó (mostly about someone who is currently struggling and trying to get out of the situation that he's in). Nói chung về phần ý nghĩa thì solo stage của James là solo stage mà mình thích nhất.

Đoạn cuối sau khi encore thì James khóc. Như mưa. Vừa khóc vừa nói chuyện 9 tháng trước. Dưới khán giả có người cũng khóc theo. Sân khấu cũng trầm xuống, Sooyoon cũng rơm rớm. Lúc đó mình cứ đần mặt ra nghĩ về những thứ mình viết và gửi cho James, cũng nghĩ về những thứ xảy ra với mình trong 8 tháng qua. Mình sẽ không nói trong thư mình viết gì cho James đâu, nhưng mình nghĩ là khi đọc được cái đó thì James sẽ thấy ổn hơn chút ít. Mình tin thế. (Bằng chứng tạm thời là ảnh đã like instagram của tôi nha.)

Hôm đó cũng là ngày cuối cùng Enik diễn cùng Royal Pirates. Ở dưới mọi người đồng thanh "가지마" và mình thì cũng nhìn 4 đứa ôm nhau trên sân khấu rồi cười cười. Enik còn có FYKE mà. Với lại, cũng chắc gì đã là lần cuối cùng.

Mình nghĩ là nếu có lần sau thì mình không nên quá phiêu để có thể ghi fanacc rõ ràng hơn...Mình nhảy tưng tưng từ đầu đến cuối, xong còn quả tóc dài xõa xượi nên tóc cứ bay phần phật vào mặt, mình có cảm giác rất nghệ nhưng chắc chắn trông mình rũ rượi và đầy mồ hôi luôn. Cơ mà mấy anh nhìn mình khinh bỉ lúc đầu cũng đã phải kéo máy quay về phía mình, vì mình quẩy nhiệt vãi cả chồn luôn. May mà quanh cháu bé toàn những bạn gái mặc váy đi giày cao gót nhảy cũng đếch được mà headbang cũng chẳng xong nên cháu trồi lên như một con điên ở dưới khán giả. Đợi xem cháu bé có được lên tivi tiếp không...

Ờ thì cũng có một vài phút tim cháu bé bị quắn quéo dặt dẹo...Có một lúc nào đó khi hát Too Fast, khẩu hình của mình chắc hơi to hơn bình thường nên Moon quay ra thấy mình đang hát "I'm going too fast...can't wait to see you tonight" thế là anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi và ném cho tôi một nụ cười mà có chết tôi cũng không quên nổi! Ờ xong rồi có đoạn bắn tim về phía Enik thì ảnh ngay lập tức cười nhăn nhở và bắn lại một tỉ cái tim khác! Ờ xong rồi tui cũng bắn tim về phía Sooyoon thế là anh ta cười cười và rồi tui lại còn làm cái trò nháy mắt hoàn-toàn-vô-thức và anh ta lại cười vào mặt tôi lần nữa!!! Nói chung là trời ạ...


Cảm giác này chưa đủ gần như ngày trước mình với Taka nhưng mà cũng đủ để mình có một đêm vui và đau đớn đtcn. Tới giờ chân cẳng mình vẫn bị đau và cổ thì mỏi nhừ. Và thật thú vị khi James, Sooyoon và Enik đã đọc cái mớ lôn xộn của mình trên Instagram và chấp nhận ấn nút like dù mình viết như một con điên vậy. Nghĩ lại thì mình viết thư hình như cũng có chút mất dạy...


Đấy chấm hết câu chuyện fangirl của mấy ngày tháng 3! Về nhà xong thấy tim cật có tí thiếu hụt...Chắc bỏ lại ở Understage mất rồi tại sao trời sinh ra Linh còn sinh ra trai ngầu ㅗ

Saturday, February 27, 2016

27.02.13

"cái sự im lặng khi không biết nói gì đúng là kì quặc. ta biết là có thể tiến tới một mức xa hơn, nhưng không biết bắt đầu thế nào. và ta ngại. thế nên những thứ tình cảm không phải tình cờ, mình là người không có khả năng sắp đặt."

Friday, January 15, 2016

Bài đầu tiên của 2016 và viết trong lúc đầu đang hơi tây tây.

Đây là bài đầu tiên của năm nay. Thực ra cũng chỉ muốn viết gì đó về năm trước, nhưng tự dưng không nghĩ ra cái gì hết. Như năm ngoái mình làm một cái clip tổng kết năm, bắt chước peejay: ☆2014☆ 

Năm nay lục lọi đám ảnh, chẳng thấy gì mấy. Tặc lưỡi bảo thôi khỏi làm. Nhưng vẫn viết linh tinh gì đó chút, coi như khai bút. Mai đọc xong chắc chẳng hiểu mình viết gì nữa. Cơ mà kệ.

1. Hôm nay em cá chọi của mình đã tử nạn. Thực ra tại mình dốt, vì đọc trên mạng thấy bảo cá chọi phải sống ở nơi rộng rãi, mới thay cái lọ thủy tinh bằng cái âu to hơn tí chút. Ai dè em nó phi thân ra ngoài rồi tử nạn. Nhìn cái xác của ẻm mới thấy tội.

Đây là bức ảnh đẹp nhất của ẻm mà mình đã chụp. R.I.P Protea.
Dù sao thì mình không buồn quá nhiều. Không phải vì ẻm chỉ là một con cá - một con cá cũng là sinh mạng và cũng đã gắn bó với mình được vài ngày - nhưng mình nghĩ tới cái chết của ẻm nhiều hơn.

Cụ thể là, cái chết của em ý làm mình nghĩ đến clip này của Dan: "The Story of My Hamster". Một cách nào đó thì sự tự do mà em ý chọn cho mình có kết cục chết chóc, nhưng bản thân việc hàng ngày em cá vùng quẫy trong chiếc lọ thủy tinh và cố thoát ra bằng mọi cách quẫy đuôi lắc lư cũng đã là thứ gì đó đáng nghĩ. Nó làm mình nghĩ đến những lo lắng gần đây của bản thân và việc mình đã suy nghĩ đến phát điên như thế nào với những giả định. Lỡ mình chọn tự do và sau đó mình không biết làm gì thì sao? Lỡ mình chọn tự do rồi mình lại chết vì chính sự tự do đó? Có đáng không? Những suy nghĩ kiểu như vậy.

Cái chết của Protea như một gõ búa đập vào đầu mình. Ẻm rất liều.

Mình cũng đã từng là đứa trẻ rất liều lĩnh và mạnh bạo, thử mọi thứ dù là dớ dẩn và nguy hiểm nhất. Có những lúc nhịn ăn nhịn uống để cầm tiền thuê trống, thuê phòng tập, thuê này thuê kia, thấy mọi người vui là mình cũng vui chẳng cần ăn nữa. Trốn bố mẹ đi phát tờ rơi từ năm lớp 10 hay 11 gì đó và nhận lại những đồng bạc lẻ chẳng đáng là bao, nhưng vui vì không phải xin tiền tiêu vặt trong một thời gian. Trong vòng ít nhất là bốn năm mình đã trốn đi dạy thêm và đủ những thứ khác, một phần vì không muốn ngửa tay xin tiền tiêu vặt, phần còn lại là cảm giác đi làm tự nuôi thân. Đại khái là, đã làm những thứ mà nếu bố mẹ biết thì chắc chắn sẽ chết đòn, nhưng vẫn cứ làm, vẫn cứ vấp, và vẫn cứ đứng lên đi tiếp, vì mình làm thì mình chịu thôi, và vẫn phải sống tiếp thôi.

Trong vòng hơn một năm đổ lại đây thì có vẻ mọi thứ đã không còn bỏng sốt như trước đây. Mình thành đứa biết lo sợ, lo xa, nghĩ nhiều hơn. Đừng nghĩ là mình không biết mình may mắn, mình biết rõ hơn ai hết. Khi bạn bè mình còn đang vật vờ xin việc thì mình đã vào được chỗ này với mức lương không quá tệ, nếu không nói là "cao", theo lời bố mẹ mình. Mình ít nhất không phải lo chuyện tiền tiêu vặt như trước nữa. Mình gọi những thứ đó là "tiện nghi". Mình sống cuộc đời nhiều tiện nghi hơn. Nhưng có vẻ khi nhiều tiện nghi hơn thì mình lại chần chừ hơn. Ngày xưa mình đưa ra quyết định rất nhanh, rất chớp nhoáng, vì đầu mình thật đơn giản. Giờ khó hơn rất nhiều.

Vì sao nhỉ? Và liệu nếu cái sự tiện nghi này kéo dài thêm chút nữa, mình có đủ công lực để dứt ra và liều mình thử thêm một thứ gì đó khác?

2. Hãy tưởng tượng não bạn như một cái đèn nhiều bóng với nhiều công tắc. Bình thường thì tất cả sẽ bật, nhưng đôi lúc có bóng đèn hỏng công tắc nên không bật lên nổi, có thể vì dây điện đứt hay gì đó. Khi có dòng điện quay lại, đèn lại lên như thường.

Cuối năm rồi mình có uống một loại thuốc, tạm gọi là thuốc để bật một cái đèn trong não. Khi không có cái đèn này thì mình, nói thật là, u uất. Với đủ các thứ cảm giác như tồi tệ, thất bại, không xứng đáng, lạc lõng, mông lung, thì khoảng thời gian đó thực sự đôi lúc mình đã nghĩ nếu giờ mà mình thử ngã gãy tay gãy chân rồi để nghỉ không đi làm nữa thì mình sẽ thấy đỡ hơn rất nhiều. Dĩ nhiên, não mình vẫn còn đèn nên mình không làm như vậy.

Sau khoảng một tháng rưỡi thì mình cảm thấy có vẻ như cái đèn đã lờ mờ trở lại. Ít nhất thì nên cảm thấy vui vẻ, cho dù môi trường có thể không phù hợp. Vui vẻ là quan trọng. Mình đã thấy vui vẻ. Đầu óc cũng thông thoáng để nghĩ những việc khác nữa.

Cùng thời gian đó mình bắt đầu đi học tiếng Hàn, và thực sự thích thú với việc học tiếng Hàn. Mình học như điên, và kết quả rất tốt. Tự dưng vì thế mà có cảm giác tích cực hơn nữa. Đó là một phần lí do vì sao mình chắc chắn sẽ không hi sinh hai buổi mỗi tuần ở cái học viện thần thánh kia đâu.

3. Kế hoạch năm nay của mình chưa rõ ràng, nhưng mình biết sẽ rất bận. Mình nghĩ là Protea sẽ không vui nếu mình cứ chần chừ, nên mình phải làm gì đó thôi. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng mình phải sống vì một tuổi 2x đúng nghĩa. Mà mỗi người có kiểu sống riêng của họ, mình cần phải nhìn xem tuổi 2x của mình cần cái gì thay vì cứ mãi ngóng sang những người thành đạt sớm ở tuổi 2x.

Tại vì ý, mình không giống họ. Mình cũng chẳng giống ai cả. Mình là mình thế thôi.

Rất thích tấm này. Lí do không biết.
3.5. Điện thoại mới dùng rất được.