I always consider this blog as a sanctuary where I lay out my deepest, and mostly darkest, thoughts, in a very messy manner. I have not been writing anything here for the past four months. that might be a good sign - an improvement of my mental health. I have no idea whether I will continue writing this blog with the fifty-first post, but I hope if I do, I will fill it up with more positive stories. here's to a new era
mình không ăn được gì vào tối nay bụng đang kêu rất to bữa tối là một cốc cà phê nóng có caramel ngọt lử nhưng đầu mình thì vẫn không hưng phấn thêm được chút nào mình rất bực, rất chán, rất khó chịu
just give up when you're tired since I won't blame you at all who am I to accuse others when I'm the one delaying it saving us from some more heartbreaks wouldn't that be fine
có trời mới biết, ông mình đã đi rồi tính theo lịch dương là đi sau bà ba ngày mình rất buồn, mình rất muốn khóc to, nhưng hôm đó quá bận để đầu óc có thể kịp tải được việc mình và ông đã không còn ở cùng một thế giới thực ra mình đã có một đêm khóc to, khóc rất nhiều là đằng khác, trước khi đi lang thang về nhà cũ vào sáng hôm sau đó à mình còn thấy bố ngồi khóc một mình trước bàn thờ ông nội cảm giác thế nào nhỉ, chắc là không chỉ buồn, mà còn đau
khi nãy rửa bát, mình chỉ nghĩ là mai sẽ xin về sớm một chút, ra chỗ bà, và khóc một trận tả tơi rơi rụng, sau đó đi ăn vặt rồi về nhà dù muốn hay không muốn, ngày này cũng không thể hoàn toàn vui vẻ mình nhớ bà và mình rất thương ông
"I left Canada exactly a year ago, with the sadness of bidding farewell and the determination to again set my foot on the land of maple syrup as soon as possible. Time does fly too fast and my last year self would not be able to imagine anything that my current self is doing now. Instead of chasing after opportunities to study in Canada, I chose to reject the only offer that led my way back and stayed. I took up a full-time job as an office worker and several part-time jobs alongside to earn some extra pocket money and saved up for my plan as a wanderer. I do not know whether my desire to go back to Canada last year has died off or not, seeing myself so strikingly different from the kid last year. But on a busy day at work, sometimes I still blank out and think to myself "wouldn't it be nice if I had an Iced Capp from Tim Hortons immediately". My head automatically brings me to the part of my brain that keeps my stories of Canada when I feel down. Sunlight filtering through red maple leaves. The sugary donuts I bought for a buck each every afternoon. A chilly morning sitting still on a canoe while listening to Random Access Memories. All the nights travelling by bus to the tour location till eventually breaking out in tears while seeing the real childhood heroes performing on stage. Needless to say, Canada was the most beautiful and most wonderous place of my early 20s; and the memories I got there were filled with all the purest emotions of a young adult/old teenager living in a home away from home for the very first time. Now I have planned too many destinations for my future that Canada is not prioritized anymore, I admit. But wherever life takes me to, I am glad that I will always be able to carry the luggage filled with my happiest memories in Canada. And one day, I will eventually walk on the streets of Waterloo again while sipping coffee from a Timmies cup...meh, the image is terrible. But you get the idea."
dạo này mình đang ốm nhưng mình cũng thấy rất vui vì tình yêu phải rồi, tình yêu đấy mình thấy cảm giác có một người mà mình yêu thương và có thể tin tưởng được thật sự rất kì diệu mình vẫn dè dặt và lo sợ, mình không biết tương lai phía trước sẽ ra sao, những nỗi lo của mình sẽ như thế nào, nhưng ít nhất là mình đã được trải qua những giây phút như thế này và biết là có một người ở bên cạnh mình vui lắm, dù mình vẫn đang cúm dở