I always consider this blog as a sanctuary where I lay out my deepest, and mostly darkest, thoughts, in a very messy manner. I have not been writing anything here for the past four months. that might be a good sign - an improvement of my mental health. I have no idea whether I will continue writing this blog with the fifty-first post, but I hope if I do, I will fill it up with more positive stories. here's to a new era
mình không ăn được gì vào tối nay bụng đang kêu rất to bữa tối là một cốc cà phê nóng có caramel ngọt lử nhưng đầu mình thì vẫn không hưng phấn thêm được chút nào mình rất bực, rất chán, rất khó chịu
just give up when you're tired since I won't blame you at all who am I to accuse others when I'm the one delaying it saving us from some more heartbreaks wouldn't that be fine
có trời mới biết, ông mình đã đi rồi tính theo lịch dương là đi sau bà ba ngày mình rất buồn, mình rất muốn khóc to, nhưng hôm đó quá bận để đầu óc có thể kịp tải được việc mình và ông đã không còn ở cùng một thế giới thực ra mình đã có một đêm khóc to, khóc rất nhiều là đằng khác, trước khi đi lang thang về nhà cũ vào sáng hôm sau đó à mình còn thấy bố ngồi khóc một mình trước bàn thờ ông nội cảm giác thế nào nhỉ, chắc là không chỉ buồn, mà còn đau