mình thấy rất lo, rồi mình cũng nghĩ nhiều nữa
có thể vì gần đây mình ăn ngủ không tốt, nhưng mình cũng bắt đầu nghĩ linh tinh
hình như mình đang bắt đầu sợ một thứ chưa tới, có thể không tới, nhưng khả năng nó tới cao quá, nên mình sợ
mình nghĩ càng ngày mình càng sống co mình lại hơn một chút, mình vẫn cố gắng cư xử tử tế với người khác, nhưng mình thực sự lười và kém quảng giao hơn rất rất nhiều lần
những lúc như thế này mình lại nghĩ về một căn phòng với hai chiếc đèn vàng, một tấm thảm, một con mèo, một chồng sách, một chiếc máy tính
và mình là nhân vật chính trong căn phòng đó, mình đang ngồi gõ bàn phím máy tính, con mèo lười biếng nằm ườn bên cạnh
và tự dưng mình muốn như vậy đến thế, nhưng rồi mình nhận ra là ngay cả những hình ảnh đẹp nhất trong đầu mình về những ước mơ mà mình mãi mong muốn cũng chỉ có một mình mình
lách cách lách cách
No comments:
Post a Comment