Monday, June 05, 2017

mất mát

mình là đứa đếm được sự mất mát của bản thân

mình đã mất quá nhiều, cơ hội, thời gian, bạn bè, tiền, sức khỏe

khi cậu biết được những mất mát của mình, cậu sẽ không coi những điều luôn luôn bên mình là lẽ dĩ nhiên

cậu sẽ nghĩ tới ngày nó biến mất

sẽ nghĩ tới cái kết cục không thể tránh khỏi, để mà cậu có thể sống cho ra hồn khi còn thứ đó bên cạnh

vì chẳng có gì là vĩnh viễn, dù cậu có nghĩ là nó vĩnh viễn, nhưng mọi thứ đều có thể xảy ra

cũng vì thế mà có những thứ mất mát, tới giờ, vẫn làm mình phải trăn trở

Monday, May 15, 2017

mệt

mình sẽ gọi đây là một bước khó khăn của mối quan hệ

sẽ là nói dối nếu mình bảo mình không mệt, mình mệt, cả về thể lực lẫn tinh thần

một bên là căng não 8 tiếng đi làm

một bên là căng não làm sao để không phát điên phát lo phát sợ lên vì mẹ nó chứ, sắp đến hạn nộp học bổng rồi và đầu mình không thể đào ra chỉ một chữ

mình không muốn có thêm một chút một ít bực dọc mệt mỏi nào nữa, nhưng mình không thể bỏ cuộc được

bọn mình đừng cãi nhau và đừng làm tổn thương nhau nữa được không

Thursday, May 04, 2017

fourth time in Seoul

this time, Seoul feels more like real life

by real life I meant staying home, drinking tea, cooking lunch/dinner, and generally just being a homebody in another land

well I guess it's pretty accurate if I ever go anywhere to study/work and live somewhere else for a while

all the fun will end soon and real life hits you like a wrecking ball

but, so far, I enjoy it, weirdly

Sunday, April 23, 2017

người buồn nhất

cậu có biết người buồn nhất chính là người biết nhiều nhất, hiểu nhiều nhất, và muốn thông cảm cho người khác nhất không

nhiều lúc, mình chỉ muốn đập đầu vào đâu đó để quên đi những điều mình đã vô tình biết, vì mình không thể ngừng nghĩ là nó sai, nó sai hết chỗ nói rồi, nhưng mình cũng không thể ngừng thông cảm, tự đưa ra giải thích cho mình 

để mình không có chút suy nghĩ ghét bỏ người khác, đặc biệt là những người thân thương nhất


Friday, April 14, 2017

lách cách

mình vừa nộp xong hồ sơ rồi, giờ thì mình phải chờ kết quả thôi

mình thấy rất lo, rồi mình cũng nghĩ nhiều nữa

có thể vì gần đây mình ăn ngủ không tốt, nhưng mình cũng bắt đầu nghĩ linh tinh

hình như mình đang bắt đầu sợ một thứ chưa tới, có thể không tới, nhưng khả năng nó tới cao quá, nên mình sợ

mình nghĩ càng ngày mình càng sống co mình lại hơn một chút, mình vẫn cố gắng cư xử tử tế với người khác, nhưng mình thực sự lười và kém quảng giao hơn rất rất nhiều lần

những lúc như thế này mình lại nghĩ về một căn phòng với hai chiếc đèn vàng, một tấm thảm, một con mèo, một chồng sách, một chiếc máy tính

và mình là nhân vật chính trong căn phòng đó, mình đang ngồi gõ bàn phím máy tính, con mèo lười biếng nằm ườn bên cạnh

và tự dưng mình muốn như vậy đến thế, nhưng rồi mình nhận ra là ngay cả những hình ảnh đẹp nhất trong đầu mình về những ước mơ mà mình mãi mong muốn cũng chỉ có một mình mình

lách cách lách cách

Wednesday, April 05, 2017

to the boy who will forever hold a piece of my heart

hi

I guess today finally marked two years and a half since we parted way, emotionally

I guess after all this time we have both moved on

I guess I did not look back on the memories that we had with pain and tears anymore

I was the one who called it quit, I know, but now I guess it was the best for both of us

our dreams and our paths are just plain different, and it was not meant to be

we were not meant to be

still, thank you for the memories

if life allows us to meet again, I hope we can look at each other's eyes like the first day we talked, and we can smile the awkwardness away 

I genuinely hope that you are happy with someone else right now, because I am

I really am

Tuesday, March 28, 2017

28/3



"em vẫn nghĩ là nếu em đã cố hết sức mà không thể ở bên nhau được thì lúc đó em sẽ chịu thua số"

Wednesday, March 22, 2017

lâu rồi mới nghe được bài rock ballad hay như thế này



봄의 꽃 여름의 나비 
가을의 낙엽 
그 겨울의 달빛 펼쳐진다면 
우리의 추억 또한 
영원히 곁에 떠오르니까 

시들 수 없어 
인연의 꽃을 마음에 피워 
망각의 낙엽이 져도 
하늘 달을 보며 그 땔 
떠올릴 테니 편히 
잠을 청해요

Wednesday, March 08, 2017

midnight


왜너가 아파야돼 
you're so beautiful 
이제 더이상 도망치지 말자

Sunday, March 05, 2017

hình như mùng 7 tháng này cũng rơi vào thứ ba

hôm nay dì mình tự nhiên hỏi: "thế D sao rồi"

"bạn ý vẫn bình thường ạ"

im lặng một chút.

"quan trọng là có nói gì không?"

"ôi, nói gì ạ, mệt cả hai đứa"

mình nói láo giỏi không. 

thế này, nếu mai có xong bảng điểm thì mình sẽ scan và hỏi trường bên kia là tao nộp IELTS sau có được không. sau đó, mình chỉ biết mong là hồ sơ của mình không bị chậm. mong là mình được học bổng. mong là năm sau mình có thể sang Úc, rút ngắn khoảng cách của mình và D. 

nếu bảo mình không sợ là nói dối. mình sợ chứ. 

mình nghĩ mình sống khá tình cảm, nên khi để mất một người mà mình yêu thương thì sẽ rất đau lòng.

nhưng cuối cùng, tình cảm cũng chỉ là một chuyện. tình yêu, hôn nhân, sự nghiệp, gia đình, bạn bè, mỗi thứ đều chỉ là một chuyện. 

mình vẫn quan niệm, khi mình còn chính mình thì mình chẳng sợ bố con thằng nào hết. vì cho đến tận hơi thở cuối cùng, sẽ chỉ có mình là luôn luôn ở cạnh mình thôi.

chính vì thế, mình không bao giờ để tình yêu là một phần lớn trong cuộc sống, vì cuộc sống đó còn bao nhiêu chuyện phải lo. quan trọng nhất, mình chỉ cần giữ được chính mình và làm những điều mình mong muốn thôi.

nhưng bảo không đau lòng, không vật vã, không buồn bã nếu mọi chuyện hỏng bét...là nói dối. cực láo toét.

hôm nay mình biết đến một em blogger qua một câu chuyện buồn. thực sự mình rất buồn cho chuyện tình yêu của em ý. mình đã ngơ ngẩn suốt buổi chiều. mình rất dễ buồn chuyện của người khác. nhiều lúc, đọc một cuốn sách hay xem một đoạn phim cũng có thể khiến mình khóc như mưa. à không như mưa nhưng nước mắt cũng giàn giụa. xong vì chuyện đó mà mình không tập trung được vào cái gì cả. kì cục thật.

dạo này mình đang rất thích School Rapper. trong số các bạn thi có một bạn là Choi Hamin, hay Osshun Gum, rất khá. bạn đấy có một bài tên là Osshun Waves, trong đấy có một câu là "지금 당장은 빈털털이 몽상가인데", đại khái là "hiện tại mình đang là kẻ mộng mơ túng quẫn". 

còn về chuyện thứ ba tới cũng là ngày mùng 7...D rời đi vào đúng 1 tháng trước. bọn mình chính thức quen nhau đủ 3 tháng.

không rõ nhiều năm tới, nhiều tháng tới mình sẽ nghĩ về ngày này như thế nào?

Saturday, February 18, 2017

những con số

con số vào năm 2005 là 9

tới năm nay thì rơi vào khoảng 12

từ đó tới giờ cũng là 12 năm

mình chính thức 23 tuổi cách đây hai tháng

tính theo độ tuổi lao động, mình còn cỡ 35 năm nữa nếu pháp luật lao động không thay đổi

hôm nay mình mới biết thêm hai con số 18 và 21

và một con số 0, nó cũng không phải là con số nhưng nó cũng tương đương 0, tức là chết, là biến mất, chẳng còn gì 

hôm nay mình vừa làm xong một việc, mà mình cũng không hiểu là mình có thích việc đấy hay không nữa, nhưng chắc có một thứ mà mình thích hơn bây giờ

mình còn biết một con số nữa, nhưng mình không biết đã là bao nhiêu rồi. đấy là số giọt nước mắt.

Wednesday, February 08, 2017

07.02.17

"one day, when you come across anything that invokes feelings of the past, please spare a second or two for the nice memories that we had 

miles away from there, I'll do the same 

then we'll be happy, and we'll be just fine"