Monday, January 23, 2017

mình mơ thấy Chuê

là lúc sáng nay, từ khoảng 7 giờ 5 hay 7 giờ 10 gì đó tới lúc 7 giờ 25

mình ở concert của GOT7, mình đứng trên tầng 2, nhưng thực sự rất gần sân khấu luôn. khoảng cách đủ gần để mình nhìn thấy Chuê cười và Chuê cũng vậy. mình đã đứng đó nhìn Chuê mãi, cười mãi, và mình nhận ra là Chuê cũng đang nhìn mình.

lúc đó mình nhận ra là mình đang mơ. mình biết mình đang mơ, nhưng mình bất ngờ vô cùng. Chuê nhìn mình, cười tươi. chỉ cười thôi, và nhìn một mình mình.

khi đó đột nhiên mình ngẩng lên, và các bạn fan ở tầng 3 đang ném những quả bóng bay màu tím xuống dưới. mình còn nghĩ là "sao bóng bay mà rơi nhanh thế nhỉ", và "tại sao lại là bóng màu tím nhỉ".

sau đó, mình chỉ kịp quay lại và nói: "영재아 사랑해요", Chuê lại nhìn mình và cười.

khi đấy mình tỉnh dậy.

Chuê ạ, chắc chắn sẽ gặp lại lần nữa, để chị còn hát This star cho em nghe, để còn nói là chị thương em nữa nhé.

Wednesday, January 11, 2017

Ngày mình gặp GOT7

Chắc cái này nên bắt đầu chuyển thành một series: "Ngày mình gặp...", vì thế mình cũng đăng lại mấy bài cũ ở đây luôn:

Ngày mình gặp ONE OK ROCK
Ngày mình gặp Royal Pirates

Mình nghĩ nếu có thời gian thì mình sẽ viết thêm mấy cái nữa, ví dụ như "Ngày mình gặp Simple Plan", "Ngày mình gặp DAY6", vân vân mây mây, để thể hiện một phần cuộc sống fan gơ tươi đẹp của mình trên blog này. Cơ mà tạm thời, mình sẽ kể chuyện mình gặp GOT7.

Tóm lại, mình biết GOT7 tới Sài Gòn vào tháng 1, thế là mình quyết định đổi vé máy bay, mua vé đi xem, đồng thời tham gia vào một cuộc thi nho nhỏ do Zing tổ chức để được đi gặp GOT7. Mình hát một đoạn của "Just right", nhưng để unlisted ở đây. Nôm na là sau đó mình được chọn trong số 70 bạn đó.

Mình sẽ không chửi bới là ai lừa đảo hay gì cả đâu, nhưng ban đầu các bạn bên ban tổ chức làm mình kỳ vọng nhiều ghê gớm. 90 phút gặp GOT7, có 7 nhóm, uầy, ít nhất mỗi nhóm cũng phải 5-10 phút. Cuối cùng thì mình gặp chưa đầy 1 phút đã phải đi ra rồi. Buồn ghê gớm. 

Mình đoán là tới khi mình vào thì 7 cháu đã mệt rồi, nhìn cháu nào cũng mệt mệt, đặc biệt là Sơn và Baem. Ô hai đứa tăng động nhất nhóm lại bị mệt mỏi kìa, cũng hơi buồn. Bù lại mình nhìn Chuê, chào Chuê, Chuê cũng "hi" và cười tít sạch hai mắt, trời ơi sim kùng, thật không sai lầm khi quay qua thích ẻm sau cái bathtub scene kia huhu. Đi qua chỗ Sơn cũng đành nhìn Sơn đắm đuối và cười, Sơn cũng gật đầu rồi mỉm cười lại, qua chỗ Baem thì vẫn nụ cười thân thiện và dab, Baem cũng mini-dab lại và mặt không biến sắc. Bốn bạn nhỏ kia không nhìn mình nên mình không có quá nhiều thứ để nói, nhưng vợ và em đẹp trai của Rều (a.k.a Jinyoung và Yugyeom) cười tươi lắm. Shiba (a.k.a JB) cũng cười chúm chím thôi, đồ tsundere. Muối-ssi thì không hiểu sao nhìn không đẹp như trên ảnh, mặc dù mặt cậu thì nhỏ thật. 

Mình đi ra khỏi khách sạn với một tâm trạng buồn như chấu cắn. Lẽ ra mình có thể làm được nhiều thứ hơn, ví dụ như hát một câu của "This star" và #hitthestage. Dù sao mình cũng đã đủ bình tĩnh để làm những trò con mèo với bốn bạn nhỏ kia, nên tạm coi là hơi hơi thành công đi. Chưa kể áp lực vô cùng, chắc chỉ cần gây tiếng động lớn lớn chút là bị đuổi thẳng cổ ấy chứ. Thôi vậy, để lần sau (nếu còn có cơ hội).

Buổi tối thì đúng tinh thần fan gơ, sau tầm nửa bài Hard Carry thì mình quẩy như một con phê cần, lắc hết tất cả từ đầu đến chân đến tay, fanchant, chưa kể còn nhảy tung tóe quanh một loạt các bạn đứng quay fancam. Okay đúng là con cuồng đi concert mà. Tới khúc hát Stop stop it thì mình mất điện (vì không có thích bài đó và không có ngờ là hát bài đó đó, tui vẫn nghĩ là hát tặc chô a cơ hiuhiu). Đoạn cuối thì vì câu chuyện chòng ghẹo Shiba nên mình với người tình trăm năm vừa hát vừa chant như hai đứa hâm, nhất là đoạn nề look nề style nề swaggớ lol. 

Về lúc 12 giờ đêm, mình cũng để lại poster có chữ kí luôn cho người tình. Mình chỉ giữ tạm cái ảnh này thôi nha.


Monday, January 02, 2017

D

mình thích gọi cậu ấy bằng tên thật, dù mình biết cậu ấy không thích như vậy cho lắm. nhưng kệ thôi.

mình viết cái này khi đang rất nhớ cậu ấy, từ cái cách bàn tay mình nằm trọn trong lòng bàn tay của cậu ấy cho đến khi mình xoay người để cậu ấy ôm chặt lấy mình. mình đùa là người cậu ấy như cục tỏa nhiệt, lúc nào cũng ấm. tay ấm, chân ấm, người cũng ấm. 

khi hai đứa nằm cạnh nhau lúc mệt nhoài và nói đủ thứ chuyện, rồi mình chìm dần vào giấc ngủ, để tỉnh dậy với nụ hôn trượt dài sống lưng. lúc đấy mình cũng không biết là thật hay là mơ nữa. mình chỉ biết là khi mình xoay người lại, cậu ấy vẫn ôm lấy mình như vậy. 

mình gửi cho cậu ấy một bức thư. trong thư mình nói: có lẽ, mọi thứ đã đẹp hơn nếu bọn mình có thêm nhiều thời gian. mình thực sự muốn kéo cậu ấy vào thế giới của mình và giữ cậu ấy cho riêng mình, nhưng chắc mình không thể tham lam đến vậy. và dù có muốn, mình cũng không thể tham lam được.

chắc chỉ còn hơn một tháng nữa là cậu ấy đi. 

"này, em sẽ kiện anh vì gây thương tích. kiện ở tòa gì ở Úc ý nhỉ? magistrate court à?"

"kiện ai? kiện củ khoai à."

...

"em không nghĩ là cũng có chiều ngược lại à?"

chính mình cũng phải thừa nhận, và cậu ấy cũng đã nói như vậy, là sau này nhìn lại mọi thứ sẽ thật tầm thường. 

"gần đây em hay lo một chuyện."

"chuyện anh có người khác à?"

...

"anh cũng nghĩ đến vài năm nữa, em gặp một người khác rồi cũng nói là bị vật vã vì anh mấy năm."

cậu ấy thực sự là người đáng tin cậy, và mình thực sự tin cậu ấy không làm hại mình, hay ít nhất những tình cảm cậu ấy dành cho mình là chân thành, vì mình cũng vậy. 

nhưng có lẽ, mình không thể giữ mãi cậu ấy cho riêng mình được.