trái tim mình
gần đây
rất nặng nề
Thursday, November 09, 2017
Sunday, September 24, 2017
14.09.15
"I left Canada exactly a year ago, with the sadness of bidding farewell and the determination to again set my foot on the land of maple syrup as soon as possible.
Time does fly too fast and my last year self would not be able to imagine anything that my current self is doing now. Instead of chasing after opportunities to study in Canada, I chose to reject the only offer that led my way back and stayed. I took up a full-time job as an office worker and several part-time jobs alongside to earn some extra pocket money and saved up for my plan as a wanderer.
I do not know whether my desire to go back to Canada last year has died off or not, seeing myself so strikingly different from the kid last year. But on a busy day at work, sometimes I still blank out and think to myself "wouldn't it be nice if I had an Iced Capp from Tim Hortons immediately". My head automatically brings me to the part of my brain that keeps my stories of Canada when I feel down. Sunlight filtering through red maple leaves. The sugary donuts I bought for a buck each every afternoon. A chilly morning sitting still on a canoe while listening to Random Access Memories. All the nights travelling by bus to the tour location till eventually breaking out in tears while seeing the real childhood heroes performing on stage. Needless to say, Canada was the most beautiful and most wonderous place of my early 20s; and the memories I got there were filled with all the purest emotions of a young adult/old teenager living in a home away from home for the very first time.
Now I have planned too many destinations for my future that Canada is not prioritized anymore, I admit. But wherever life takes me to, I am glad that I will always be able to carry the luggage filled with my happiest memories in Canada. And one day, I will eventually walk on the streets of Waterloo again while sipping coffee from a Timmies cup...meh, the image is terrible. But you get the idea."
Time does fly too fast and my last year self would not be able to imagine anything that my current self is doing now. Instead of chasing after opportunities to study in Canada, I chose to reject the only offer that led my way back and stayed. I took up a full-time job as an office worker and several part-time jobs alongside to earn some extra pocket money and saved up for my plan as a wanderer.
I do not know whether my desire to go back to Canada last year has died off or not, seeing myself so strikingly different from the kid last year. But on a busy day at work, sometimes I still blank out and think to myself "wouldn't it be nice if I had an Iced Capp from Tim Hortons immediately". My head automatically brings me to the part of my brain that keeps my stories of Canada when I feel down. Sunlight filtering through red maple leaves. The sugary donuts I bought for a buck each every afternoon. A chilly morning sitting still on a canoe while listening to Random Access Memories. All the nights travelling by bus to the tour location till eventually breaking out in tears while seeing the real childhood heroes performing on stage. Needless to say, Canada was the most beautiful and most wonderous place of my early 20s; and the memories I got there were filled with all the purest emotions of a young adult/old teenager living in a home away from home for the very first time.
Now I have planned too many destinations for my future that Canada is not prioritized anymore, I admit. But wherever life takes me to, I am glad that I will always be able to carry the luggage filled with my happiest memories in Canada. And one day, I will eventually walk on the streets of Waterloo again while sipping coffee from a Timmies cup...meh, the image is terrible. But you get the idea."
Monday, September 18, 2017
Thursday, August 31, 2017
Monday, July 31, 2017
mình vui
dạo này mình đang ốm
nhưng mình cũng thấy rất vui vì tình yêu
phải rồi, tình yêu đấy
mình thấy cảm giác có một người mà mình yêu thương và có thể tin tưởng được thật sự rất kì diệu
mình vẫn dè dặt và lo sợ, mình không biết tương lai phía trước sẽ ra sao, những nỗi lo của mình sẽ như thế nào, nhưng ít nhất là mình đã được trải qua những giây phút như thế này và biết là có một người ở bên cạnh
mình vui lắm, dù mình vẫn đang cúm dở
nhưng mình cũng thấy rất vui vì tình yêu
phải rồi, tình yêu đấy
mình thấy cảm giác có một người mà mình yêu thương và có thể tin tưởng được thật sự rất kì diệu
mình vẫn dè dặt và lo sợ, mình không biết tương lai phía trước sẽ ra sao, những nỗi lo của mình sẽ như thế nào, nhưng ít nhất là mình đã được trải qua những giây phút như thế này và biết là có một người ở bên cạnh
mình vui lắm, dù mình vẫn đang cúm dở
Tuesday, July 18, 2017
hôm nay thực sự là một ngày khó ở
nôm na là đi họp, lại gặp mấy ông có tư tưởng không thể chấp nhận nổi
mình nói thật, nhiều lúc mình chỉ muốn đập bàn xong bảo các ông ý, mồm thì bảo là vì như này vì như kia, có mà vì bản thân các ông thì có, các ông ích kỉ bỏ mẹ ra, tôi cũng ích kỉ nhưng tôi không phải loại đạo đức giả
nhưng thôi mình kệ
con người vốn ích kỉ mà, bảo mình ích kỉ thì mình cũng chẳng thấy là sai đâu
xong mình về nhà với một cái bếp bẩn và một mình mình vì tức nên đã đứng dọn suốt hơn 2 tiếng đồng hồ
nhìn chung là mình đang thấy rất buồn và bị xuống tinh thần
mình chỉ muốn là có thể ra một quán cà phê đó, ngồi ở cái ghế đó, dựa đầu vào vai người đó, thế thôi, chẳng cần nói gì thì mình cũng sẽ tự động cảm thấy khá lên
mình rất cần những lời động viên vào những lúc như thế này, nhưng có lẽ là sai thời điểm
mình thực sự, thực sự, thực sự mệt mỏi với tất cả mọi thứ, đến mức mà khi đang viết cái này mình chỉ muốn chui vào nhà tắm mà khóc cho hết nước mắt ra thôi
nhiều lúc mình rất tủi thân như vậy
mình nói thật, nhiều lúc mình chỉ muốn đập bàn xong bảo các ông ý, mồm thì bảo là vì như này vì như kia, có mà vì bản thân các ông thì có, các ông ích kỉ bỏ mẹ ra, tôi cũng ích kỉ nhưng tôi không phải loại đạo đức giả
nhưng thôi mình kệ
con người vốn ích kỉ mà, bảo mình ích kỉ thì mình cũng chẳng thấy là sai đâu
xong mình về nhà với một cái bếp bẩn và một mình mình vì tức nên đã đứng dọn suốt hơn 2 tiếng đồng hồ
nhìn chung là mình đang thấy rất buồn và bị xuống tinh thần
mình chỉ muốn là có thể ra một quán cà phê đó, ngồi ở cái ghế đó, dựa đầu vào vai người đó, thế thôi, chẳng cần nói gì thì mình cũng sẽ tự động cảm thấy khá lên
mình rất cần những lời động viên vào những lúc như thế này, nhưng có lẽ là sai thời điểm
mình thực sự, thực sự, thực sự mệt mỏi với tất cả mọi thứ, đến mức mà khi đang viết cái này mình chỉ muốn chui vào nhà tắm mà khóc cho hết nước mắt ra thôi
nhiều lúc mình rất tủi thân như vậy
Wednesday, July 12, 2017
xin chào, đã lâu rồi nhỉ
mình chỉ định nói là mình đã nghỉ lớp tiếng Hàn, và đang nung nấu một vài ý định khác
thực sự là mình đang có khoảng thời gian mà tâm trạng không mấy ổn định, dễ nổi nóng, dễ lo lắng, dễ buồn phiền
nhưng không sao đâu
mình vẫn đang tạm ổn
chỉ là tạm ổn thôi, nhưng cũng hơn là bất ổn
Monday, June 05, 2017
mất mát
mình là đứa đếm được sự mất mát của bản thân
mình đã mất quá nhiều, cơ hội, thời gian, bạn bè, tiền, sức khỏe
khi cậu biết được những mất mát của mình, cậu sẽ không coi những điều luôn luôn bên mình là lẽ dĩ nhiên
cậu sẽ nghĩ tới ngày nó biến mất
sẽ nghĩ tới cái kết cục không thể tránh khỏi, để mà cậu có thể sống cho ra hồn khi còn thứ đó bên cạnh
vì chẳng có gì là vĩnh viễn, dù cậu có nghĩ là nó vĩnh viễn, nhưng mọi thứ đều có thể xảy ra
cũng vì thế mà có những thứ mất mát, tới giờ, vẫn làm mình phải trăn trở
mình đã mất quá nhiều, cơ hội, thời gian, bạn bè, tiền, sức khỏe
khi cậu biết được những mất mát của mình, cậu sẽ không coi những điều luôn luôn bên mình là lẽ dĩ nhiên
cậu sẽ nghĩ tới ngày nó biến mất
sẽ nghĩ tới cái kết cục không thể tránh khỏi, để mà cậu có thể sống cho ra hồn khi còn thứ đó bên cạnh
vì chẳng có gì là vĩnh viễn, dù cậu có nghĩ là nó vĩnh viễn, nhưng mọi thứ đều có thể xảy ra
cũng vì thế mà có những thứ mất mát, tới giờ, vẫn làm mình phải trăn trở
Monday, May 15, 2017
mệt
mình sẽ gọi đây là một bước khó khăn của mối quan hệ
sẽ là nói dối nếu mình bảo mình không mệt, mình mệt, cả về thể lực lẫn tinh thần
một bên là căng não 8 tiếng đi làm
một bên là căng não làm sao để không phát điên phát lo phát sợ lên vì mẹ nó chứ, sắp đến hạn nộp học bổng rồi và đầu mình không thể đào ra chỉ một chữ
mình không muốn có thêm một chút một ít bực dọc mệt mỏi nào nữa, nhưng mình không thể bỏ cuộc được
bọn mình đừng cãi nhau và đừng làm tổn thương nhau nữa được không
sẽ là nói dối nếu mình bảo mình không mệt, mình mệt, cả về thể lực lẫn tinh thần
một bên là căng não 8 tiếng đi làm
một bên là căng não làm sao để không phát điên phát lo phát sợ lên vì mẹ nó chứ, sắp đến hạn nộp học bổng rồi và đầu mình không thể đào ra chỉ một chữ
mình không muốn có thêm một chút một ít bực dọc mệt mỏi nào nữa, nhưng mình không thể bỏ cuộc được
bọn mình đừng cãi nhau và đừng làm tổn thương nhau nữa được không
Thursday, May 04, 2017
fourth time in Seoul
this time, Seoul feels more like real life
by real life I meant staying home, drinking tea, cooking lunch/dinner, and generally just being a homebody in another land
well I guess it's pretty accurate if I ever go anywhere to study/work and live somewhere else for a while
all the fun will end soon and real life hits you like a wrecking ball
but, so far, I enjoy it, weirdly
by real life I meant staying home, drinking tea, cooking lunch/dinner, and generally just being a homebody in another land
well I guess it's pretty accurate if I ever go anywhere to study/work and live somewhere else for a while
all the fun will end soon and real life hits you like a wrecking ball
but, so far, I enjoy it, weirdly
Sunday, April 23, 2017
người buồn nhất
cậu có biết người buồn nhất chính là người biết nhiều nhất, hiểu nhiều nhất, và muốn thông cảm cho người khác nhất không
nhiều lúc, mình chỉ muốn đập đầu vào đâu đó để quên đi những điều mình đã vô tình biết, vì mình không thể ngừng nghĩ là nó sai, nó sai hết chỗ nói rồi, nhưng mình cũng không thể ngừng thông cảm, tự đưa ra giải thích cho mình
để mình không có chút suy nghĩ ghét bỏ người khác, đặc biệt là những người thân thương nhất
nhiều lúc, mình chỉ muốn đập đầu vào đâu đó để quên đi những điều mình đã vô tình biết, vì mình không thể ngừng nghĩ là nó sai, nó sai hết chỗ nói rồi, nhưng mình cũng không thể ngừng thông cảm, tự đưa ra giải thích cho mình
để mình không có chút suy nghĩ ghét bỏ người khác, đặc biệt là những người thân thương nhất
Friday, April 14, 2017
lách cách
mình vừa nộp xong hồ sơ rồi, giờ thì mình phải chờ kết quả thôi
mình thấy rất lo, rồi mình cũng nghĩ nhiều nữa
có thể vì gần đây mình ăn ngủ không tốt, nhưng mình cũng bắt đầu nghĩ linh tinh
hình như mình đang bắt đầu sợ một thứ chưa tới, có thể không tới, nhưng khả năng nó tới cao quá, nên mình sợ
mình nghĩ càng ngày mình càng sống co mình lại hơn một chút, mình vẫn cố gắng cư xử tử tế với người khác, nhưng mình thực sự lười và kém quảng giao hơn rất rất nhiều lần
những lúc như thế này mình lại nghĩ về một căn phòng với hai chiếc đèn vàng, một tấm thảm, một con mèo, một chồng sách, một chiếc máy tính
và mình là nhân vật chính trong căn phòng đó, mình đang ngồi gõ bàn phím máy tính, con mèo lười biếng nằm ườn bên cạnh
và tự dưng mình muốn như vậy đến thế, nhưng rồi mình nhận ra là ngay cả những hình ảnh đẹp nhất trong đầu mình về những ước mơ mà mình mãi mong muốn cũng chỉ có một mình mình
lách cách lách cách
Subscribe to:
Posts (Atom)