Saturday, August 06, 2016

"the only grandparent"

my grandfather (my father's father) is the only grandparent I have left.

the only grandfather. the only one.

these days he is getting paler, probably due to the tumor that has never ceased to exist.

I know it is just a matter of time, but any terrible thought can bring me to tears in only a few seconds.


but again, for my parents, he is the only parent they have left.

they will feel worse than I will.

Tuesday, May 10, 2016

an old writing yet still rings true to this point

"mình ghét chia tay vì mình rất kém. mình có cảm giác khi mình có tình cảm với một ai đó, mình sẽ rất đau khổ nếu nó rạn nứt dần theo thời gian. và thực sự, với những con người này, mình không biết mình sẽ phải làm thế nào nữa. mình nói thật đấy.

thời gian là một thứ tồi tệ. nhưng mình phải đối mặt với nó. dù chỉ gặp mỗi một lần này trong đời, hay thêm thật nhiều nhiều lần nữa, mình vẫn đã có những ngày thật đáng nhớ.

cảm ơn và hi vọng trái đất nhỏ, chúng ta sẽ gặp lại. đừng quên nhau nhé."

Tuesday, March 15, 2016

Ngày mình gặp Royal Pirates

Ban đầu mình đã định viết tiếng Anh. Sau đó nghĩ lại thì mình đã nhắc nhở các bạn đủ nhiều về câu chuyện một-đứa-tóc-tai-xõa-xượi-điên-rồ-quẩy-lắc-có-khi-là-nhất-cái-Understage-hôm-đó nên thôi mình sẽ viết tiếng Việt. Với lại, mình có một bài tương tự về ONE OK ROCK. Cho nên, đây tạm gọi là một chuỗi bài viết đi.

Ngày 12 tháng 3 năm 2016 là ngày mình gặp Royal Pirates. Chính xác là chỉ mới 2 hôm trước thôi. Mình muốn viết về cả chuyến đi ở Seoul nhưng cái đó sẽ để một dịp khác. Giờ mình phải viết hết mọi thứ liên quan đến Royal Pirates đã.

Một chút về lịch sử đã, mọi chuyện bắt đầu khi mình xem After School Club mấy tháng trước và thấy Royal Pirates được mời làm khách. Xem After School Club trước giờ thi thoảng thấy anh James cao vc chồn rồi nhưng chả tò mò là ai đâu, ờ thì trai đẹp trai cao, chấm hết. Sau đó còn hay ngồi stream mấy chương trình ca nhạc bên Hàn, cũng thấy Royal Pirates lên diễn Run Away, nên dần dần có chút tò mò.

Thế xong có hôm nào đó rất chán nên ngồi xem thử Royal Pirates là ai, thì thấy ba anh trai cao ráo người Hàn bắn tiếng Anh tằng tằng. Mình là một đứa thích nghiên cứu và cực-kì-tò-mò, nên chỉ sau tiếng sét đùng đoàng hôm đó thì mình cũng chỉ mất 1-2 hôm để tìm hiểu hết về lịch sử của Royal Pirates và những câu chuyện đáng nhớ nhất. Dĩ nhiên mình không phải là đứa hâm mộ lâu năm nhưng mình khẳng định mình là một con người cuồng nhiệt. Khi mình thích cái gì thì từ cái thích lên cái cuồng là rất nhanh. Mình sẽ đọc đủ mọi thể loại phỏng vấn và nghe hết tất cả các bài hát có thể nghe được và xem hết tất cả những chương trình mà mình có thể hiểu được tiếng. Tới một thời điểm nào đó thì mình đã viết gì đó ở hai bài trên Facebook của Royal Pirates, và comment của mình về đôi dùi trống gãy của Sooyoon ở Nhật cùng với cái comment kêu ca chúng bây hãy tới Việt Nam đi của mình được like, bởi Facebook của Royal Pirates. Nếu mình không nhầm là đúng ngày 14 tháng 2 luôn. Bảo mình không điên hơn mới lạ ấy.

Sau đó Royal Pirates tuyên bố tổ chức concert vào ngày 12 tháng 3 năm 2016 ở Itaewon. Mình lừng chừng biết bao lâu, còn than thở trên Facebook của Royal Pirates là làm sao tao kịp làm visa để sang xem chúng mày bây giờ huhuhu...sau đó như kiểu ma xui quỷ khiến, mình đánh liều xin bố mẹ cho sang Hàn chơi. Dĩ nhiên mình có bạn bên đó và không chỉ sang để đu trai, nhưng đây là một câu chuyện khác. Không ngờ bố đồng ý, mẹ thì bảo "con tự quyết đi". Và mình đã quyết như vậy đó. Từ lúc bắt đầu làm hồ sơ tới lúc đi chưa đầy hai tuần. Thậm chí, đêm mình bay thì chiều mình mới có visa.

Sau một hồi loanh quanh ở Mangwon-dong và Cheongdam-dong để đi tìm cho ra đủ mấy cái công ty mà mình "thù oán" bao lâu nay, mình về nhà trọ ở Itaewon vào lúc 4 giờ 30 chiều với hai cẳng đau rã rời, ruột đói mềm và cổ khô cong queo vì từ đêm trước chưa được miếng gì vào bụng. Nhưng mình cũng lo chứ, chỉ 1 tiếng rưỡi nữa là show bắt đầu, không qua sớm thì đứng sau chết nhục mất. Thế là con điên trong mình lại cắm cúi đi bộ ra Understage mà không ăn không uống gì cả. Ra đó thấy bạn nào cũng to cao tóc vàng mắt xanh, mình đã thấy tâm hồn chết đi một nửa. Thế này các bạn mà điên rồ lên thì mình đứng sau chắc chẳng thấy cái mẹ gì mất.

May mà ông trời thương mình. Có một góc phía bên trái sân khấu vẫn có thể đứng được, loa ngay trước mặt và máy quay/máy chụp hình của Apple of the Eye cũng trước mặt mình luôn. Mình chẳng ngần ngại gì chen thẳng vào đó. Không hiểu sao các bạn có thể bỏ qua vị trí đẹp như vậy mặc dù góc chéo sân khấu, ở đó mình thấy James, Moon và Enik rất rõ, còn Sooyoon a.k.a anh người thương thì phải ngó ra một tí tẹo mới thấy được. Trước khi show bắt đầu thì dĩ nhiên nhạc của Royal Pirates được bật, và trong khi các bạn khác đang nói chuyện/ngó nghiêng/chụp hình/seo-phì thì mình đứng lắc lư và hát theo như một con phê thuốc. Lúc đấy mình thề là gáy mình nóng vãi cả chồn, quay ra thì thấy anh bảo vệ với anh chụp ảnh cứ nhìn nhìn kiểu kì thị con này chắc phê rồi mới đến đây...cơ mà kệ mọe các anh ô hô hô. Trước giờ diễn mình đã thấy cái sào cao m9 của Royal Pirates loáng thoáng ở ngoài cửa phòng chờ và mình không thể ngừng bản thân kêu lên một tiếng "oh my God it's James oh my God" khiến chị người Nhật bên cạnh cũng hốt hền quay ra nhìn.

6 giờ show bắt đầu thì quả đầu hồng chói lói của Sooyoon thò ra làm mình đếch thể thốt lên lời nào...Thú thực là mình không nhớ thứ tự bài hát đâu, nhưng có chơi hết các bài của 3:3, Drawing The Line, Love Toxic, Perfect (1D), Shout Out, See What I See, You, có 1 bài cuối mình không biết, chơi 1 bài tên là it burns với Yoon Do Hyun. Tới đoạn chơi Drawing The Line thì mỗi bạn mặc một bộ đồ hình con thú và Moon với bộ đồ con khủng long đã nói rằng, không, bộ đồ của anh là con rồng, làm mình thảng thốt hét lên "tf Moon that was a dinosaur". Enik mặc bộ đồ con ong vàng có hai cái cánh con con và mình công nhận ảnh dễ thương nhất mọe sân khấu khi đó luônnnnnn, chưa kể còn nhảy tưng tưng trên sân khấu nữa. Cơ mà chắc nóng quá nên hát hết một bài rồi lại cởi sạch ra hohoho.

Chẳng hiểu mấy bạn làm sao nhưng phần intro với phần mặc đồ thú cứ bật nhạc sàn lên nhảy rồi người ta đang phiêu thì tắt cái phụp làm cho đứa ở dưới này có chút bối rối...À quên mất ông James nhảy Sexy and I know it nhá...

Mình đang cố nhớ lại xem còn gì nữa. À solo stage, có Brad của Busker Busker tới tham gia phần của Sooyoon và hát bài của Busker Busker. Thú thực là mình không nghe nhạc Busker Busker nên mình chịu không hát theo được, nhưng nhạc đủ bốc và thêm nữa là hát về 막걸리 nên mình vẫn lắc như bình thường. Phần của James thì ảnh hát một bài gì đó mà douma mình thấy rất quen nhưng không thể nhớ ra là bài gì. Tóm lại, bài đó có một phần screamo rất hay mỗi tội thực tình mà nói thì giọng James không hét theo nổi như vậy. Dù sao mình cũng nhớ mang máng nội dung bài đó (mostly about someone who is currently struggling and trying to get out of the situation that he's in). Nói chung về phần ý nghĩa thì solo stage của James là solo stage mà mình thích nhất.

Đoạn cuối sau khi encore thì James khóc. Như mưa. Vừa khóc vừa nói chuyện 9 tháng trước. Dưới khán giả có người cũng khóc theo. Sân khấu cũng trầm xuống, Sooyoon cũng rơm rớm. Lúc đó mình cứ đần mặt ra nghĩ về những thứ mình viết và gửi cho James, cũng nghĩ về những thứ xảy ra với mình trong 8 tháng qua. Mình sẽ không nói trong thư mình viết gì cho James đâu, nhưng mình nghĩ là khi đọc được cái đó thì James sẽ thấy ổn hơn chút ít. Mình tin thế. (Bằng chứng tạm thời là ảnh đã like instagram của tôi nha.)

Hôm đó cũng là ngày cuối cùng Enik diễn cùng Royal Pirates. Ở dưới mọi người đồng thanh "가지마" và mình thì cũng nhìn 4 đứa ôm nhau trên sân khấu rồi cười cười. Enik còn có FYKE mà. Với lại, cũng chắc gì đã là lần cuối cùng.

Mình nghĩ là nếu có lần sau thì mình không nên quá phiêu để có thể ghi fanacc rõ ràng hơn...Mình nhảy tưng tưng từ đầu đến cuối, xong còn quả tóc dài xõa xượi nên tóc cứ bay phần phật vào mặt, mình có cảm giác rất nghệ nhưng chắc chắn trông mình rũ rượi và đầy mồ hôi luôn. Cơ mà mấy anh nhìn mình khinh bỉ lúc đầu cũng đã phải kéo máy quay về phía mình, vì mình quẩy nhiệt vãi cả chồn luôn. May mà quanh cháu bé toàn những bạn gái mặc váy đi giày cao gót nhảy cũng đếch được mà headbang cũng chẳng xong nên cháu trồi lên như một con điên ở dưới khán giả. Đợi xem cháu bé có được lên tivi tiếp không...

Ờ thì cũng có một vài phút tim cháu bé bị quắn quéo dặt dẹo...Có một lúc nào đó khi hát Too Fast, khẩu hình của mình chắc hơi to hơn bình thường nên Moon quay ra thấy mình đang hát "I'm going too fast...can't wait to see you tonight" thế là anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi và ném cho tôi một nụ cười mà có chết tôi cũng không quên nổi! Ờ xong rồi có đoạn bắn tim về phía Enik thì ảnh ngay lập tức cười nhăn nhở và bắn lại một tỉ cái tim khác! Ờ xong rồi tui cũng bắn tim về phía Sooyoon thế là anh ta cười cười và rồi tui lại còn làm cái trò nháy mắt hoàn-toàn-vô-thức và anh ta lại cười vào mặt tôi lần nữa!!! Nói chung là trời ạ...


Cảm giác này chưa đủ gần như ngày trước mình với Taka nhưng mà cũng đủ để mình có một đêm vui và đau đớn đtcn. Tới giờ chân cẳng mình vẫn bị đau và cổ thì mỏi nhừ. Và thật thú vị khi James, Sooyoon và Enik đã đọc cái mớ lôn xộn của mình trên Instagram và chấp nhận ấn nút like dù mình viết như một con điên vậy. Nghĩ lại thì mình viết thư hình như cũng có chút mất dạy...


Đấy chấm hết câu chuyện fangirl của mấy ngày tháng 3! Về nhà xong thấy tim cật có tí thiếu hụt...Chắc bỏ lại ở Understage mất rồi tại sao trời sinh ra Linh còn sinh ra trai ngầu ㅗ

Saturday, February 27, 2016

27.02.13

"cái sự im lặng khi không biết nói gì đúng là kì quặc. ta biết là có thể tiến tới một mức xa hơn, nhưng không biết bắt đầu thế nào. và ta ngại. thế nên những thứ tình cảm không phải tình cờ, mình là người không có khả năng sắp đặt."

Friday, January 15, 2016

Bài đầu tiên của 2016 và viết trong lúc đầu đang hơi tây tây.

Đây là bài đầu tiên của năm nay. Thực ra cũng chỉ muốn viết gì đó về năm trước, nhưng tự dưng không nghĩ ra cái gì hết. Như năm ngoái mình làm một cái clip tổng kết năm, bắt chước peejay: ☆2014☆ 

Năm nay lục lọi đám ảnh, chẳng thấy gì mấy. Tặc lưỡi bảo thôi khỏi làm. Nhưng vẫn viết linh tinh gì đó chút, coi như khai bút. Mai đọc xong chắc chẳng hiểu mình viết gì nữa. Cơ mà kệ.

1. Hôm nay em cá chọi của mình đã tử nạn. Thực ra tại mình dốt, vì đọc trên mạng thấy bảo cá chọi phải sống ở nơi rộng rãi, mới thay cái lọ thủy tinh bằng cái âu to hơn tí chút. Ai dè em nó phi thân ra ngoài rồi tử nạn. Nhìn cái xác của ẻm mới thấy tội.

Đây là bức ảnh đẹp nhất của ẻm mà mình đã chụp. R.I.P Protea.
Dù sao thì mình không buồn quá nhiều. Không phải vì ẻm chỉ là một con cá - một con cá cũng là sinh mạng và cũng đã gắn bó với mình được vài ngày - nhưng mình nghĩ tới cái chết của ẻm nhiều hơn.

Cụ thể là, cái chết của em ý làm mình nghĩ đến clip này của Dan: "The Story of My Hamster". Một cách nào đó thì sự tự do mà em ý chọn cho mình có kết cục chết chóc, nhưng bản thân việc hàng ngày em cá vùng quẫy trong chiếc lọ thủy tinh và cố thoát ra bằng mọi cách quẫy đuôi lắc lư cũng đã là thứ gì đó đáng nghĩ. Nó làm mình nghĩ đến những lo lắng gần đây của bản thân và việc mình đã suy nghĩ đến phát điên như thế nào với những giả định. Lỡ mình chọn tự do và sau đó mình không biết làm gì thì sao? Lỡ mình chọn tự do rồi mình lại chết vì chính sự tự do đó? Có đáng không? Những suy nghĩ kiểu như vậy.

Cái chết của Protea như một gõ búa đập vào đầu mình. Ẻm rất liều.

Mình cũng đã từng là đứa trẻ rất liều lĩnh và mạnh bạo, thử mọi thứ dù là dớ dẩn và nguy hiểm nhất. Có những lúc nhịn ăn nhịn uống để cầm tiền thuê trống, thuê phòng tập, thuê này thuê kia, thấy mọi người vui là mình cũng vui chẳng cần ăn nữa. Trốn bố mẹ đi phát tờ rơi từ năm lớp 10 hay 11 gì đó và nhận lại những đồng bạc lẻ chẳng đáng là bao, nhưng vui vì không phải xin tiền tiêu vặt trong một thời gian. Trong vòng ít nhất là bốn năm mình đã trốn đi dạy thêm và đủ những thứ khác, một phần vì không muốn ngửa tay xin tiền tiêu vặt, phần còn lại là cảm giác đi làm tự nuôi thân. Đại khái là, đã làm những thứ mà nếu bố mẹ biết thì chắc chắn sẽ chết đòn, nhưng vẫn cứ làm, vẫn cứ vấp, và vẫn cứ đứng lên đi tiếp, vì mình làm thì mình chịu thôi, và vẫn phải sống tiếp thôi.

Trong vòng hơn một năm đổ lại đây thì có vẻ mọi thứ đã không còn bỏng sốt như trước đây. Mình thành đứa biết lo sợ, lo xa, nghĩ nhiều hơn. Đừng nghĩ là mình không biết mình may mắn, mình biết rõ hơn ai hết. Khi bạn bè mình còn đang vật vờ xin việc thì mình đã vào được chỗ này với mức lương không quá tệ, nếu không nói là "cao", theo lời bố mẹ mình. Mình ít nhất không phải lo chuyện tiền tiêu vặt như trước nữa. Mình gọi những thứ đó là "tiện nghi". Mình sống cuộc đời nhiều tiện nghi hơn. Nhưng có vẻ khi nhiều tiện nghi hơn thì mình lại chần chừ hơn. Ngày xưa mình đưa ra quyết định rất nhanh, rất chớp nhoáng, vì đầu mình thật đơn giản. Giờ khó hơn rất nhiều.

Vì sao nhỉ? Và liệu nếu cái sự tiện nghi này kéo dài thêm chút nữa, mình có đủ công lực để dứt ra và liều mình thử thêm một thứ gì đó khác?

2. Hãy tưởng tượng não bạn như một cái đèn nhiều bóng với nhiều công tắc. Bình thường thì tất cả sẽ bật, nhưng đôi lúc có bóng đèn hỏng công tắc nên không bật lên nổi, có thể vì dây điện đứt hay gì đó. Khi có dòng điện quay lại, đèn lại lên như thường.

Cuối năm rồi mình có uống một loại thuốc, tạm gọi là thuốc để bật một cái đèn trong não. Khi không có cái đèn này thì mình, nói thật là, u uất. Với đủ các thứ cảm giác như tồi tệ, thất bại, không xứng đáng, lạc lõng, mông lung, thì khoảng thời gian đó thực sự đôi lúc mình đã nghĩ nếu giờ mà mình thử ngã gãy tay gãy chân rồi để nghỉ không đi làm nữa thì mình sẽ thấy đỡ hơn rất nhiều. Dĩ nhiên, não mình vẫn còn đèn nên mình không làm như vậy.

Sau khoảng một tháng rưỡi thì mình cảm thấy có vẻ như cái đèn đã lờ mờ trở lại. Ít nhất thì nên cảm thấy vui vẻ, cho dù môi trường có thể không phù hợp. Vui vẻ là quan trọng. Mình đã thấy vui vẻ. Đầu óc cũng thông thoáng để nghĩ những việc khác nữa.

Cùng thời gian đó mình bắt đầu đi học tiếng Hàn, và thực sự thích thú với việc học tiếng Hàn. Mình học như điên, và kết quả rất tốt. Tự dưng vì thế mà có cảm giác tích cực hơn nữa. Đó là một phần lí do vì sao mình chắc chắn sẽ không hi sinh hai buổi mỗi tuần ở cái học viện thần thánh kia đâu.

3. Kế hoạch năm nay của mình chưa rõ ràng, nhưng mình biết sẽ rất bận. Mình nghĩ là Protea sẽ không vui nếu mình cứ chần chừ, nên mình phải làm gì đó thôi. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng mình phải sống vì một tuổi 2x đúng nghĩa. Mà mỗi người có kiểu sống riêng của họ, mình cần phải nhìn xem tuổi 2x của mình cần cái gì thay vì cứ mãi ngóng sang những người thành đạt sớm ở tuổi 2x.

Tại vì ý, mình không giống họ. Mình cũng chẳng giống ai cả. Mình là mình thế thôi.

Rất thích tấm này. Lí do không biết.
3.5. Điện thoại mới dùng rất được.

Monday, November 16, 2015

Just a reminder.

One of my most favorite posts of all time. 

"What are you afraid of?

- Remaining positive to the point of delusion. Becoming negative to the point of not being able to recognize what's positive anymore.

What are you afraid of?
- Floating. Constantly floating with no anchor. Fleeting moments of happiness punctuating a wall of perpetual sadness."

Monday, August 31, 2015

"người lạ"

tới một ngày nào đó,
sẽ bất ngờ vì chẳng còn nghĩ đến,
sẽ chỉ còn chút gợn lòng khi vô tình nghe thấy một bài hát hay đọc được một lá thư.

chẳng có gì là mãi mãi cả, và người ta cứ xa lạ dần vì thế, vừa xa và vừa lạ.

nếu mai này có gặp lại,
có lẽ sẽ chỉ cười rồi bước đi.

cười vì nhìn thấy một người lạ với khuôn mặt thân quen,
cười khi nghĩ ngày trước
mình sống chết chỉ muốn nhìn thấy gương mặt đó, ánh mắt đó, nụ cười đó.

có lẽ vậy lại tốt.

Monday, August 24, 2015

21.08.13

"bình thường sẽ có một cái ảnh với vài dòng loằng ngoằng hoặc một cái note linh tinh chẳng hiểu viết gì nhưng hôm nay vì cái của nợ adapter vẫn chưa sửa nên thôi
mình thích cái cảm giác não bị tê đi khi mình uống bia hoặc rượu, nó có vẻ như một thứ rất dễ nghiện
theo lời Yadong thì đầu mình rất tỉnh táo và thông suốt nhưng cơ thể không điều chỉnh theo ý mình, mắt cứ đơ ra và nhìn vô thức vào một khoảng không nào đó, một cái lưng nào đó hay một ánh đèn nào đó trên đường
hôm nay mình thấy mặt trời lặn, cái màu vàng sáng sáng lọt qua kẽ lá và mặt hồ sáng choang
hôm nay mình thấy một cô bé nhìn mình và cười
hôm nay mình đã vô tình đi qua một nơi chưa bao giờ đi qua, nhưng những điều mà nơi ấy gợi lại trong mình khiến tự dưng mình thấy buồn man mác như thế một cái gì đó đã vỡ, đã sụp đổ và mãi chẳng lành lại
trong một phút mình đã nghĩ bản thân như kẻ tội đồ
xong rồi kiểu, nửa vui nửa buồn
mình vẫn là kiểu sống với nhiều hi vọng và cả những kì vọng"

Monday, May 04, 2015

Sài Gòn, Sài Gòn.

Mười năm trước mình vào Sài Gòn chơi, đi Suối Tiên, đi Đầm Sen. Chẳng nhớ gì nhiều nữa. Có con phố mình ở tên hay hay: Huỳnh Văn Bánh.

Từ đó về sau cũng muốn vào lại một lần nữa để nhớ về cái thành phố này. Tới cấp 3 quen một hội toàn miền Nam hết, lại càng muốn vào hơn. Đại học cũng có đứa vào Sài Gòn học rồi lập nghiệp. Sau đó quen thêm bao nhiêu người tứ xứ trong Nam, từ miền Tây cho tới Tây Nguyên, đều sống tại Sài Gòn; ước muốn lại càng to bự.

Cũng đã từng có suy nghĩ sẽ Nam tiến, như kiểu hội nghệ sĩ Nam tiến vậy. Cảm giác người trong Nam họ hào sảng hơn nhiều và lịch sự hơn nhiều lắm. Cũng có kiểu đanh đá hoặc kiểu bánh bèo èo uột mà mình không hợp, nhưng có vẻ người ta chân chất và thật hơn. Họ cũng lịch sự và đôi phần trịnh trọng nữa.

Không phải có ý chê Hà Nội. Thực ra ở lại Sài Gòn bao ngày thấy nhớ Hà Nội và nhớ những thứ khéo léo, những thứ tếu táo, có phần xô bồ ở Hà Nội. Nhưng cũng thấy yêu Sài Gòn thêm nhiều lắm.

Lần này mình vào với đứa bạn, hai đứa ở nhà chú bạn thân của bố. Bốn ngày đi chơi, đi thăm thú, đi ăn uống là nhiều. Chẳng làm lụng được gì mấy.

Để mà nói những thứ mình nghĩ về Sài Gòn trong mấy ngày...Thôi gạch đầu dòng ra vậy:


  • Mình đã đi ăn uống những thứ sau đây: bánh tráng nướng và bánh tráng trộn ở phố đi bộ, bánh xèo ở Quán Ngon, ốc len xào dừa, sò nướng mỡ hành, ốc gì đó xào me, ngao hấp (đi cùng với Nguyên và Nam), bánh canh (như trên), hủ tiếu gần nhà, mì gà chỗ phố Tàu (đi với Rều), xiên que (no không thở nổi, nghĩ lại vẫn không thở được), cafe sữa đá bên sông Sài Gòn, cafe sữa đá Hàng Xanh, trà chanh Phúc Long, bánh tầm bì. Chẳng nhớ còn gì chưa liệt kê không nhưng hòm hòm vậy. Chưa ăn mì vịt tiềm và một số món nữa, sẽ vào ăn nốt khi có cơ hội. Nói chung mục tiêu chính đợt này vào đã đạt được, mình ăn không ngừng nghỉ suốt 3 ngày liền. 

  • Gặp các anh chị luật sư. Mặc dù xù đợt sau nhưng cũng ngồi với chị Trinh và anh Nết một lần ở Quán Ngon, cũng gặp các anh chị trong GES khóa trước. Ấn tượng là mọi người nghiêm nghị quá luôn, thấy mình cứ nhí nhố rồi tếu tếu trêu trêu, mà lại còn trêu các anh chị. Tội lỗi tội lỗi, a di đà phật. May mà hôm uống bia không qua chứ qua thì hình ảnh mình trong mắt các bạn sẽ tồi đến mức nào. À quên, hôm nay Thu kể một số chuyện, và thấy bất ngờ vì không nghĩ các anh chị lại thấy vui khi ngồi với lũ tào lao của GES Hanoi. Thật tình, không bao giờ nói chuyện học hành đâu, chỉ chăm chăm chơi bời uống bia chuyên cần thôi, vậy mà...

  • Gặp bạn. Ngoài Nguyên, Nam, và Khánh thì toàn hội bạn chưa từng gặp bao giờ luôn, mà chơi với nhau ít cũng hai năm rưỡi mà nhiều thì cũng năm năm rồi. Gặp Rều, Jocey, Khả Trân, Nhóc Quỷ lần đầu tiên và tin là mình không chọn nhầm bạn, dù chỉ chọn qua cái họ thể hiện ra trên mạng, trên Facebook. Mình mừng vì họ đặc biệt như mình đã nghĩ. Chơi với bạn thì cũng toàn nói chuyện tào lao, chẳng chuyện gì nghiêm túc, nhưng những ngày đó, những phút đó là những lúc đáng nhớ nhất chuyến đi. Muốn ôm hôn các bạn thắm thiết lắm nhưng mình cũng ngại vì bị chê là dữ dằn rồi nên thôi hihi.

  • Ở nhà chú Hào cô Vân, cô chú rất hiền và rất hiếu khách, các em đều dễ thương và có tối qua là thấy vui nhất. Ba đứa ngồi hát váng nhà cửa từ 10 giờ tối cho tới tận đêm luôn. Thực sự là lâu lâu mới gặp được cạ về âm nhạc giống như Bắc Hà. Hẹn ngày ra Hà Nội sẽ bắt nó đem theo danh sách nhạc 8000 bài...

  • Và cảm ơn đùi gà đã đi cùng mình. Ban đầu cũng ngại vì kiểu bọn mình thích những không gian khác nhau, nhưng rồi thế quái nào vẫn như hai con dở hơi với nhau được. Năm sau làm chuyến "công tác" tiếp nhé!

Hết ba ngày chơi bời, cũng thức đêm hôm làm khóa luận nhưng vẫn đi chơi tẹt bô mà chẳng mệt mấy. Giờ về nhà thân xác rã rời, xong lại nghĩ tới khóa luận, rồi chương trình cuối tuần này, cuối tuần sau. Không biết làm một mình liệu sẽ ra sao? Ba ngày ở Sài Gòn làm mình quên đi cái nỗi lo và nỗi sợ ở bờ vực chán nản đó. Giờ cái cảm giác đấy lại quay lại. 

Tạm bỏ cái nỗi man mác với Sài Gòn này vào một cái lọ và giấu đi vậy. Còn nhiều việc phải lo quá. 

Nhưng sẽ sớm quay lại thôi, nhỉ?

Wednesday, April 15, 2015

the words that could not be spoken

Hi,

What worse than being removed from someone's life is being forgotten, being thrown to the back of his or her mind.

You know, on that day, it had not had to go that way. But it did happen that way. We parted. I left because you were the one whom they could learn from, not me.

We will never be the same again.

It has been one and a half year since that horrible day of September. Nothing has ever come back. And there is no point doing so as well.

Yet I wish you well. Because, you are not dead to me as I am to you.


Friday, April 10, 2015

Viết từ một khi nào đó.

"mình thường hình dung ra sự thay đổi chóng mặt của một con người, như là một cơn gió hoặc một dòng nước cuốn họ đi và mình đứng nhìn theo. mình cười khá nhiều. mình cũng buồn khá nhiều. nhưng rồi họ sẽ đi đâu đó thật xa, mãi mãi và thành một người "xa lạ đến mức chân thực".
tuyệt vời nhất vẫn là những người cũng bị gió và nước cuốn đi, song họ vẫn quay lại. và khi họ quay lại, không có gió, không có nước, họ vẫn là họ như mình từng biết. chúng mình ngồi với nhau, nhìn những người khác bị cuốn đi, rồi chúng mình cũng bị cuốn đi, nhưng dù đi đến đâu chúng mình vẫn có thể gặp lại nhau. và chẳng có quá nhiều thay đổi khiến mình phải ngỡ ngàng."

Friday, April 03, 2015

Sports law mooting competition, yo!

When I first received the forwarded email from Mr. Hop Dang (whom I would love to refer to as "anh Hop" from this point on, because, come on, Mister sounds way too formal and too distant!) sent by one of the Globalized Era Scholars of 2014 regarding an online moot competition related to Sports Law, I ignored the whole content and immediately transferred it to the trash folder. Sports Law? Pfft. Not my kind of wine. Online competition? How could that even be possible? Delete.

Then on one faithful day, anh Hop sent me the same email and asked me if I would be interested in joining the contest and if I could invite anyone else to participate in. And I said yes, with no second thought. The reason for that is slightly the fact that I was directly addressed, and the rest is that it was anh Hop who directly asked me. Long story short, for more than a year, anh Hop has always been my source of inspiration - be it in an academic or an aesthetic way; and he made me feel warm and welcomed when I was sucked in the vortex of fear, self-doubt, low esteem, misogyny (of course, only towards a few persons whom I had to interact with on a regular basis) and a bunch of other negative feelings. It shall be exaggerating to claim that he saved my life; but from a perspective, his kindness somehow motivated me to become a better and happier person.

Anyway, back to the moot competition. So I agreed almost immediately, then proceeded to ask my two beloved juniors at my school - Viet and Mai - (both high-school and university fellows) almost at the same time to join in. Fortunately, they, as the most lovable anti-social freaks on earth (just like myself), wanted to give me a hand. And that was our original team of three.

Prior to my invitation to Viet and Mai, I also asked one of my fellow interns at Vietnam International Law Firm (VILAF) to participate in the contest, should she be interested. She hesitated at first due to the large volume of work at the firm, then suddenly agreed to join on the day we went to Allens Linklaters to receive documents from anh Hop. She is my Sagittarius buddy, my co-counsel who represents the International Association of Athletics Federation (IAAF): Kieu Anh.

The situation of Hanoi team was difficult around that time, since Viet was chosen for a 10-day exchange program in Japan around the end of March, which required him to be fully committed to such program; and Mai, with her co-counsel being occupied in Japan, was completely on her own to investigate the case on behalf of the French Athletics Federation (FFA). Kieu Anh and I were no different, as we were engaged in not only the assignments at VILAF, but Kieu Anh also had to finish her final dissertation on March 30 and I was having a busy time dealing with family loss around the same time and my defense scheduled in late May - and I did not even jot down one word of my thesis. I still have not done so, which sucks balls.

The deadliest part of this all: we are all professional procrastinators and last-minute persons.

However, I know that my choices were not wrong. We were all lazy bummers, true, but I know that we are definitely not those people who will give up. And pig-headed people know no boundaries to the amount of sacrifice and effort that we have to divide among our priorities to maintain a balanced life. Surely we were all sleep-deprived and unhealthy and nervous and straight-up terrified, but I know them and I know myself. We would fail after doing the best that we could in the given time and situation. We would fail, and would always fail, in a cool manner.

Eventually the show began, at around 1:20pm, in the office of Allens Linklaters in Hanoi. Truth is, I had attempted to stalk every participant at Bond University prior to the contest. Holy moly did I freak out. And that worsened when I listened to all of them in the real competition, one by one, every single one of them, and I nodded my head all the time and felt like my whole head was going to fall off my neck. They were proficient, persuasive, and...professional.  I swear to the ceiling fan above my head that when I listened to Mr. Cameron McCormack representing World Anti-Doping Association (Right? My brain is half asleep now at 1am.) or the WADA, I literally had my jaw dropped and my inner fangirl kept chanting "amazing". (Sorry if that comes out quite creepy. I know I am so attractive and appropriate at times!)

Then before I realized, it was our turn.

The FFA representatives went first. Viet and Mai were both nervous from the very beginning. I am close to both of them and coming to know the incidents that happened to them just a few days back, I understand that they could not concentrate completely to the contest. And it was totally fine, considering this was an opportunity for us to learn from the learned friends at Bond. But I am certain that they could have performed better. What they needed is to have their minds in the game. Still, I am so proud to have them as my juniors and I cannot be more thankful for their constant help and cooperation. (Thank you, from the deepest (and darkest and murkiest) part of my heart. Always a pleasure to hang out and work with you two, and I hope that you have learned something from this experience. I know you would feel disappointed, and how disappointed you would be, but do not wallow in your sadness for long. Trust me, I know how worthless negativity is. And I know you so well that I know that you will know that negativity is a pile of crap.)

Then it was me. I do not know why but I kept hearing "DUN DUN DUN" inside my head. And I went on with my submissions. I freaked out and messed up a few questions, which should not be mentioned ever again (lol). But that was my biggest problem; if I do not know the answer to a question, I will panic, and mumble, and say nonsensical things. And I performed exactly the same cycle, when I was asked the final question regarding WADA Code 2015. Well well well.

Kieu Anh was the final advocate. I was slightly annoyed by her at noon, because she kept asking me to print out documents of this provision and that provision when we were a bit late to Allens. But I knew that as a Centaur at birth, she had her reasons of doing so. And she proved me right. I was surprised when I listened to Kieu Anh's arguments regarding the IAAF Rules and Regulations and the reasons why such regulations do not violate basic human rights. She had pronunciation problems, which can make it difficult for the arbitrators to understand; but I really envy her responsive manner and the flow of logical arguments that she brought up. They made sense to me. And I am beyond lucky to have such a colleague by my side. (Again, thank you from the deepest corner of my heart. I promise I will try to not make fun of your hysterical laughs in every afternoon in our office.)

Fast forward to the final bit, Bond team has won the competition, Cameron was the best advocate as I expected (my inner fangirl was chanting again!), Viet and Mai had the best written submission; and somehow my name was mentioned. Sorry for this part, but I could not hear what Mr. Jim said during that time; all I knew was that he said my name, and something "impressive", then everyone gave me a round of applause...and I did not know how to respond properly and where to hide my head. It was too embarrassing for me; and it was not because I did something wrong but I have never been good at dealing with compliments and such. And even if I had died a million times, I would have never imagined that my name was mentioned with such kudos. Call me a weirdo if you want. Ha.


I was thinking about those compliments while riding back home this evening (Dudes and dudesses, that was the time when I was finally able to process the honorable mention and the applause!), and I have been feeling happy since then (now it is 1:27am). I knew I deserved a free evening (or maybe it is just an excuse for my delay to start working on my dissertation) and an early sleep, but since I could not contain my feelings anymore, I decided to write this down.

I would like to show my utmost gratitude to everyone who made this competition possible for all of us: Jim and anh Hop (maybe I can call him "bac Jim" - Uncle Jim?!), Allens' team - anh Viet, chi Linh, chi Trang (I am grateful for all the good talks and all the good food providing by you, may goodness bless you all lovely people!), Duong (obviously without you, it would be a huge difficulty for us...and reread my letter to you if you still want more haha), everyone from Bond team, and everyone who has known and cared about me enough to wish me luck yesterday. I owe you all, yo!

Now I seriously need to sleep haha. Bye.

P.S. I just realized that I had no photos of this event. Would be a great addition to my chunk of text. Hmm. Should edit that later.