Wednesday, March 22, 2017

lâu rồi mới nghe được bài rock ballad hay như thế này



봄의 꽃 여름의 나비 
가을의 낙엽 
그 겨울의 달빛 펼쳐진다면 
우리의 추억 또한 
영원히 곁에 떠오르니까 

시들 수 없어 
인연의 꽃을 마음에 피워 
망각의 낙엽이 져도 
하늘 달을 보며 그 땔 
떠올릴 테니 편히 
잠을 청해요

Wednesday, March 08, 2017

midnight


왜너가 아파야돼 
you're so beautiful 
이제 더이상 도망치지 말자

Sunday, March 05, 2017

hình như mùng 7 tháng này cũng rơi vào thứ ba

hôm nay dì mình tự nhiên hỏi: "thế D sao rồi"

"bạn ý vẫn bình thường ạ"

im lặng một chút.

"quan trọng là có nói gì không?"

"ôi, nói gì ạ, mệt cả hai đứa"

mình nói láo giỏi không. 

thế này, nếu mai có xong bảng điểm thì mình sẽ scan và hỏi trường bên kia là tao nộp IELTS sau có được không. sau đó, mình chỉ biết mong là hồ sơ của mình không bị chậm. mong là mình được học bổng. mong là năm sau mình có thể sang Úc, rút ngắn khoảng cách của mình và D. 

nếu bảo mình không sợ là nói dối. mình sợ chứ. 

mình nghĩ mình sống khá tình cảm, nên khi để mất một người mà mình yêu thương thì sẽ rất đau lòng.

nhưng cuối cùng, tình cảm cũng chỉ là một chuyện. tình yêu, hôn nhân, sự nghiệp, gia đình, bạn bè, mỗi thứ đều chỉ là một chuyện. 

mình vẫn quan niệm, khi mình còn chính mình thì mình chẳng sợ bố con thằng nào hết. vì cho đến tận hơi thở cuối cùng, sẽ chỉ có mình là luôn luôn ở cạnh mình thôi.

chính vì thế, mình không bao giờ để tình yêu là một phần lớn trong cuộc sống, vì cuộc sống đó còn bao nhiêu chuyện phải lo. quan trọng nhất, mình chỉ cần giữ được chính mình và làm những điều mình mong muốn thôi.

nhưng bảo không đau lòng, không vật vã, không buồn bã nếu mọi chuyện hỏng bét...là nói dối. cực láo toét.

hôm nay mình biết đến một em blogger qua một câu chuyện buồn. thực sự mình rất buồn cho chuyện tình yêu của em ý. mình đã ngơ ngẩn suốt buổi chiều. mình rất dễ buồn chuyện của người khác. nhiều lúc, đọc một cuốn sách hay xem một đoạn phim cũng có thể khiến mình khóc như mưa. à không như mưa nhưng nước mắt cũng giàn giụa. xong vì chuyện đó mà mình không tập trung được vào cái gì cả. kì cục thật.

dạo này mình đang rất thích School Rapper. trong số các bạn thi có một bạn là Choi Hamin, hay Osshun Gum, rất khá. bạn đấy có một bài tên là Osshun Waves, trong đấy có một câu là "지금 당장은 빈털털이 몽상가인데", đại khái là "hiện tại mình đang là kẻ mộng mơ túng quẫn". 

còn về chuyện thứ ba tới cũng là ngày mùng 7...D rời đi vào đúng 1 tháng trước. bọn mình chính thức quen nhau đủ 3 tháng.

không rõ nhiều năm tới, nhiều tháng tới mình sẽ nghĩ về ngày này như thế nào?

Saturday, February 18, 2017

những con số

con số vào năm 2005 là 9

tới năm nay thì rơi vào khoảng 12

từ đó tới giờ cũng là 12 năm

mình chính thức 23 tuổi cách đây hai tháng

tính theo độ tuổi lao động, mình còn cỡ 35 năm nữa nếu pháp luật lao động không thay đổi

hôm nay mình mới biết thêm hai con số 18 và 21

và một con số 0, nó cũng không phải là con số nhưng nó cũng tương đương 0, tức là chết, là biến mất, chẳng còn gì 

hôm nay mình vừa làm xong một việc, mà mình cũng không hiểu là mình có thích việc đấy hay không nữa, nhưng chắc có một thứ mà mình thích hơn bây giờ

mình còn biết một con số nữa, nhưng mình không biết đã là bao nhiêu rồi. đấy là số giọt nước mắt.

Wednesday, February 08, 2017

07.02.17

"one day, when you come across anything that invokes feelings of the past, please spare a second or two for the nice memories that we had 

miles away from there, I'll do the same 

then we'll be happy, and we'll be just fine"


Monday, January 23, 2017

mình mơ thấy Chuê

là lúc sáng nay, từ khoảng 7 giờ 5 hay 7 giờ 10 gì đó tới lúc 7 giờ 25

mình ở concert của GOT7, mình đứng trên tầng 2, nhưng thực sự rất gần sân khấu luôn. khoảng cách đủ gần để mình nhìn thấy Chuê cười và Chuê cũng vậy. mình đã đứng đó nhìn Chuê mãi, cười mãi, và mình nhận ra là Chuê cũng đang nhìn mình.

lúc đó mình nhận ra là mình đang mơ. mình biết mình đang mơ, nhưng mình bất ngờ vô cùng. Chuê nhìn mình, cười tươi. chỉ cười thôi, và nhìn một mình mình.

khi đó đột nhiên mình ngẩng lên, và các bạn fan ở tầng 3 đang ném những quả bóng bay màu tím xuống dưới. mình còn nghĩ là "sao bóng bay mà rơi nhanh thế nhỉ", và "tại sao lại là bóng màu tím nhỉ".

sau đó, mình chỉ kịp quay lại và nói: "영재아 사랑해요", Chuê lại nhìn mình và cười.

khi đấy mình tỉnh dậy.

Chuê ạ, chắc chắn sẽ gặp lại lần nữa, để chị còn hát This star cho em nghe, để còn nói là chị thương em nữa nhé.

Wednesday, January 11, 2017

Ngày mình gặp GOT7

Chắc cái này nên bắt đầu chuyển thành một series: "Ngày mình gặp...", vì thế mình cũng đăng lại mấy bài cũ ở đây luôn:

Ngày mình gặp ONE OK ROCK
Ngày mình gặp Royal Pirates

Mình nghĩ nếu có thời gian thì mình sẽ viết thêm mấy cái nữa, ví dụ như "Ngày mình gặp Simple Plan", "Ngày mình gặp DAY6", vân vân mây mây, để thể hiện một phần cuộc sống fan gơ tươi đẹp của mình trên blog này. Cơ mà tạm thời, mình sẽ kể chuyện mình gặp GOT7.

Tóm lại, mình biết GOT7 tới Sài Gòn vào tháng 1, thế là mình quyết định đổi vé máy bay, mua vé đi xem, đồng thời tham gia vào một cuộc thi nho nhỏ do Zing tổ chức để được đi gặp GOT7. Mình hát một đoạn của "Just right", nhưng để unlisted ở đây. Nôm na là sau đó mình được chọn trong số 70 bạn đó.

Mình sẽ không chửi bới là ai lừa đảo hay gì cả đâu, nhưng ban đầu các bạn bên ban tổ chức làm mình kỳ vọng nhiều ghê gớm. 90 phút gặp GOT7, có 7 nhóm, uầy, ít nhất mỗi nhóm cũng phải 5-10 phút. Cuối cùng thì mình gặp chưa đầy 1 phút đã phải đi ra rồi. Buồn ghê gớm. 

Mình đoán là tới khi mình vào thì 7 cháu đã mệt rồi, nhìn cháu nào cũng mệt mệt, đặc biệt là Sơn và Baem. Ô hai đứa tăng động nhất nhóm lại bị mệt mỏi kìa, cũng hơi buồn. Bù lại mình nhìn Chuê, chào Chuê, Chuê cũng "hi" và cười tít sạch hai mắt, trời ơi sim kùng, thật không sai lầm khi quay qua thích ẻm sau cái bathtub scene kia huhu. Đi qua chỗ Sơn cũng đành nhìn Sơn đắm đuối và cười, Sơn cũng gật đầu rồi mỉm cười lại, qua chỗ Baem thì vẫn nụ cười thân thiện và dab, Baem cũng mini-dab lại và mặt không biến sắc. Bốn bạn nhỏ kia không nhìn mình nên mình không có quá nhiều thứ để nói, nhưng vợ và em đẹp trai của Rều (a.k.a Jinyoung và Yugyeom) cười tươi lắm. Shiba (a.k.a JB) cũng cười chúm chím thôi, đồ tsundere. Muối-ssi thì không hiểu sao nhìn không đẹp như trên ảnh, mặc dù mặt cậu thì nhỏ thật. 

Mình đi ra khỏi khách sạn với một tâm trạng buồn như chấu cắn. Lẽ ra mình có thể làm được nhiều thứ hơn, ví dụ như hát một câu của "This star" và #hitthestage. Dù sao mình cũng đã đủ bình tĩnh để làm những trò con mèo với bốn bạn nhỏ kia, nên tạm coi là hơi hơi thành công đi. Chưa kể áp lực vô cùng, chắc chỉ cần gây tiếng động lớn lớn chút là bị đuổi thẳng cổ ấy chứ. Thôi vậy, để lần sau (nếu còn có cơ hội).

Buổi tối thì đúng tinh thần fan gơ, sau tầm nửa bài Hard Carry thì mình quẩy như một con phê cần, lắc hết tất cả từ đầu đến chân đến tay, fanchant, chưa kể còn nhảy tung tóe quanh một loạt các bạn đứng quay fancam. Okay đúng là con cuồng đi concert mà. Tới khúc hát Stop stop it thì mình mất điện (vì không có thích bài đó và không có ngờ là hát bài đó đó, tui vẫn nghĩ là hát tặc chô a cơ hiuhiu). Đoạn cuối thì vì câu chuyện chòng ghẹo Shiba nên mình với người tình trăm năm vừa hát vừa chant như hai đứa hâm, nhất là đoạn nề look nề style nề swaggớ lol. 

Về lúc 12 giờ đêm, mình cũng để lại poster có chữ kí luôn cho người tình. Mình chỉ giữ tạm cái ảnh này thôi nha.


Monday, January 02, 2017

D

mình thích gọi cậu ấy bằng tên thật, dù mình biết cậu ấy không thích như vậy cho lắm. nhưng kệ thôi.

mình viết cái này khi đang rất nhớ cậu ấy, từ cái cách bàn tay mình nằm trọn trong lòng bàn tay của cậu ấy cho đến khi mình xoay người để cậu ấy ôm chặt lấy mình. mình đùa là người cậu ấy như cục tỏa nhiệt, lúc nào cũng ấm. tay ấm, chân ấm, người cũng ấm. 

khi hai đứa nằm cạnh nhau lúc mệt nhoài và nói đủ thứ chuyện, rồi mình chìm dần vào giấc ngủ, để tỉnh dậy với nụ hôn trượt dài sống lưng. lúc đấy mình cũng không biết là thật hay là mơ nữa. mình chỉ biết là khi mình xoay người lại, cậu ấy vẫn ôm lấy mình như vậy. 

mình gửi cho cậu ấy một bức thư. trong thư mình nói: có lẽ, mọi thứ đã đẹp hơn nếu bọn mình có thêm nhiều thời gian. mình thực sự muốn kéo cậu ấy vào thế giới của mình và giữ cậu ấy cho riêng mình, nhưng chắc mình không thể tham lam đến vậy. và dù có muốn, mình cũng không thể tham lam được.

chắc chỉ còn hơn một tháng nữa là cậu ấy đi. 

"này, em sẽ kiện anh vì gây thương tích. kiện ở tòa gì ở Úc ý nhỉ? magistrate court à?"

"kiện ai? kiện củ khoai à."

...

"em không nghĩ là cũng có chiều ngược lại à?"

chính mình cũng phải thừa nhận, và cậu ấy cũng đã nói như vậy, là sau này nhìn lại mọi thứ sẽ thật tầm thường. 

"gần đây em hay lo một chuyện."

"chuyện anh có người khác à?"

...

"anh cũng nghĩ đến vài năm nữa, em gặp một người khác rồi cũng nói là bị vật vã vì anh mấy năm."

cậu ấy thực sự là người đáng tin cậy, và mình thực sự tin cậu ấy không làm hại mình, hay ít nhất những tình cảm cậu ấy dành cho mình là chân thành, vì mình cũng vậy. 

nhưng có lẽ, mình không thể giữ mãi cậu ấy cho riêng mình được.

Friday, December 23, 2016

bad timing

seriously, my love life is cursed with bad timing. 

two years ago, I confessed to a guy on the exact date when he flew back to his country. the relationship was only going on thanks to the Internet and chatting applications. at the end of the relationship, when I called it quit, he said our relationship had been more of a long conversation rather than a relationship. 

it left a huge scar in my heart. it still hurts every now and then, when I think of everything we could have done and could have been. when I think of everything we have been through, and it was not just "a long conversation". 

but I guess, he has already moved on. I knew it, because this year, I did not receive any birthday email.

I should also stop sending him letters. 

the second one came two months before its end. it has not ended yet, but deep down inside we know it will. it feels like we are getting closer to a deadline in the next six weeks, and the thought of it terrifies me. I am scared to the point of being unable to deliver any confessions, because anything derived from such hasty action will only cause much more heartbreaks for both of us. 

but I know my feelings are reciprocated. 

"everything will be gone soon."

"probably not the way our hearts beat."

Monday, November 28, 2016

the little man

let me tell you the story of the little man.

the little man takes up many forms. a man. a woman. a boy. a girl. a human. sometimes a cloud of smoke. 


the little man drills and leaves pain, from left to right, back to front. 


the little man whispers - deadly whispers. sometimes its whispers turn into words scribbled on a dirty wall. words of anxiety and disappointment. criticism, harsh, cold, but true criticism.


the little man talks to me. the little man with its little voice talks to me. the little voice will take over any time if I lose my guard. I can endure noises, but I cannot endure the loudest silence that the little man creates. 


all I can say is that these days, the little man is slowly filling my mind with guilt, worries, exhaustion, and disappointment. 


so I blame the little man. 


then it blames me back.


and this vicious cycle begins again.




Saturday, October 15, 2016

đêm

mình thích khoảng thời gian này trong ngày, từ sau 12 giờ đêm tới gần sáng, khi não mình tê đi trong cái cảm giác nửa tỉnh nửa mê, khi xung quanh hoàn toàn yên lặng và tối tăm.

khi đó, mình không nghĩ gì cả. nói đúng hơn, những suy nghĩ sẽ tự động trôi qua đầu mình, từng thứ, từng chuyện một. 

mình mới thay đổi giao diện blog này và xóa đi một số bài mà mình không còn muốn để trên đây nữa. vô tình mình đọc lại bài viết về anh. 

không rõ là vô tình hay hữu ý, mà cả anh, cả Yadong, đều không nói chuyện lại với mình. điều này làm mình thấy buồn. mình vốn là đứa không muốn làm phiền người khác, nên nếu mình bắt chuyện mà họ không trả lời, mình sẽ im lặng. mình cũng có cái sĩ diện nhất định của bản thân chứ.

chưa kể hôm trước đọc lại On this day, hình như mình chia tay anh hai năm trước, trong mấy ngày này.

bảo mình không buồn tức là nói dối. 

gần đây mình lại càng nghĩ nhiều hơn về chuyện có nên đi Mỹ nữa hay không. mình sợ thật. không có tiền là một chuyện, nhưng mình sợ anh không còn là người như mình nghĩ. 

nhiều lúc mình vẫn nghĩ là anh vẫn còn quan tâm đến mình. nhưng nhiều lúc mình nghĩ mình thật viển vông quá mức. 

hai năm rồi mà hình như mình vẫn chưa vượt qua được chuyện này hoàn toàn. 

on Luciel, an old article on thoughtcatalog, and you

I still prefer Luciel to Saeyoung, or 707. Luciel is a pretty baptismal name.

so I finished the game a few weeks ago with a good ending with Luciel and no regret. not only does he unveil the whole story, but he is the smart character with a genuine heart, mature enough and joyful enough, despite being a bit cold and too protective at times (to the point of pushing people away from him for fear of hurting them, which is pretty much a dumb thought and somewhat annoyingly heartbreaking).

recently I have looked back on my week filled with sleeplessness and excitement and sadness of playing this game and realized that somehow Luciel was just like you. maybe that was the reason I picked him with no second thoughts.

I opened my secret folder of mushy articles on thoughtcatalog and clicked on one of them. I mean, as tough as I appear to be, sometimes I crave for comfort. comfort from “that special someone” seems to be an alien concept these days. I have not dated anyone in a long time. all have pretty much ended in crushes who did not reciprocate, and as strange as it may sound, I did not see any future with any of them whatsoever.

anyway back to the article. I bookmarked this one a year ago (here it is: http://goo.gl/Nd4WCP), when it came out on the site. I might be too shy to tell you, or even read to you, any line of it, but the author managed to steal the words from my mouth. and it still rings true after all this time.

I guess I will allow myself to lie down a bit longer and think of you a little bit more today. in this crazy world where we are all drowning in our own business, I wish I could take advantage of this headache to stay afloat for a while and allow myself to miss you again.

I miss you, I truly do.